Chương : Cảm giác chiến tranh lạnh với cô Tô dễ chịu không?
Lệ Minh Viễn nói: “Chắc chắn.”
“Vậy thì được rồi, ít người về nhà ăn cơm, ông già này sẽ được ăn đồ ăn con nhóc kia làm nhiều hơn.”
Lệ Minh Viễn ngây ra một lúc nói: “Con nhóc nào?”
“Con nhóc nhà cháu chứ ai, thôi ông cúp đây, dù sao thằng nhóc cháu cũng không về Nói xong, ông cụ Lệ trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Minh Viễn trợn cả mắt… Ngồi im trên ghế làm việc im lặng một lúc lâu không nói chuyện.”
Cô nhóc kia đột nhiên đến nhà tổ làm đồ ăn cho ông nội nhằm rượu?
Là do ông nội gọi cô trở về hay do cô tự trở về? Lệ Minh Viễn suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Minh Dao.
Hôm nay đoàn làm phim được nghỉ, Minh Dao trở về nhà với mẹ.
Vừa thấy người gọi đến là Lệ Minh Viễn, cô nhóc cười híp mắt nói: “Cuối cùng anh Lệ cũng không nhịn được! Ha ha ha!”
Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: “Đàn chị của em đâu?”
“Chị ấy nói là bây giờ chúng ta bán thịt khô Nhưng vẫn chưa cho ông nội Lệ thưởng thức, cho nên đã đến nhà ông nội Lệ biểu một phần, còn nói là biểu xong sẽ đến tìm em với mẹ”
Là chủ động đi.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Anh biết rồi…
“Anh Lệ, anh là đàn ông con trai, phải rộng lượng một chút… Đàn chị hẹp hòi nhau thế vũng là bởi vì sợ mất anh! Muốn cho anh chút bài học… Thật ra trong lòng chị ấy rất tin tưởng anh, nhưng tính cách thì nhỏ nhen và sợ mất anh… Cho nên mới luôn không chịu cúi đầu”
Lệ Minh Viễn hít một hơi nói: “Anh biết…
“Vậy anh còn không nhận thua đi.”
“Bây giờ sẽ… Nhận “Ha ha, vẫn là anh Lệ rộng lượng, đàn chị hẹp hòi muốn chết… Ngày nào cũng lăn lộn trên giường, nói tại sao anh còn không chịu chủ động đi tìm chị ấy… Sau đó thì không chịu gọi điện thoại cho anh, cũng không cho em gọi.
“Em ở với đàn chị, đương nhiên là sẽ nghe theo lời đàn chị.
“Ừ, không trách em.
“Vậy anh Lệ mau đi đi… Hôm nay chắc là đàn chị sẽ không đến chỗ mẹ em rồi, em sẽ nói lại với me.”
“Được.
Lệ Minh Viễn cúp điện thoại, khỏe mỗi hơi cong lên.
Bây giờ Kỷ Hoài An đang ở nhà tổ của nhà họ Lê.
Nhóc con kia đến đó, chắc hẳn là sẽ biết có chuyện gì xảy ra.
Đoán chừng lúc này cô đang chột dạ.
Lý Mạnh đi vào hỏi: “Có vẻ tâm trạng của tổng giám đốc không tệ, trưa nay anh muốn ăn cái gì?”
“Trưa nay tôi sẽ về nhà tổ ăn cơm, không cần phải chuẩn bị cơm trưa đâu.”
“Ông chủ có việc tìm anh à?”
“Không có việc gì… Kỷ Hoài An đến nhà họ Lê, ông nội gọi tôi trở về nhà ăn cơm”
Fuck, lại là Kỷ Hoài An Lý mạnh biểu thị không có chút hảo cảm gì với Kỷ Hoài An. Thứ nhất, bởi vì chán ghét cô của cô ta là Kỷ Vân Như.
Thử máu, bởi vì ăn cơm với cô Kỷ Hoài An này, tâm trạng của tổng giám đốc của bọn họ đã không tốt suốt một tháng Không khí đi làm của cả ba mươi sáu tầng đều không tốt.
Toàn bộ tập đoàn Quốc Doanh đều như đang đứng trước mưa to gió lớn.
Vừa nãy lúc anh ta đi vào nhìn thấy boss cười, còn tưởng rằng thời tiết có chuyển biến nữa.
Kết quả là căn bản không có gì cả.
Lý Minh chững chạc đàng hoàng nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc chế tâm trạng phiền muộn chưa đủ lâu sao?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tại sao phải phiền muộn?”
“Cảm giác chiến tranh lạnh với cô Tô dễ chịu không?”
“Không dễ chịu”
“Vậy tổng giám đốc còn muốn đi ăn cơm với cô Kỷ sao?”
Lệ Minh Viễn tốt tính nhíu mày nói: “Nhóc con tự mình nấu cơm, tại sao tôi không được đi ăn?”
Nói xong câu đó, Lệ Minh Viễn trực tiếp đứng dậy rời đi.
Lý Mạnh không khỏi trợn mắt nói: “Vãi chưởng. Vậy là đã làm lành rồi?” ở trong phòng bếp của nhà họ Lệ, Kỷ Hoài An nghe Lệ Minh Nguyệt nói Tô Noãn Tâm tới thì trực tiếp chạy tới phòng bếp tìm cô.
“Cô Tô! Thế mà cô lại tự mình xuống bếp nấu cơm!” Kỷ Hoài An đứng ở cửa phòng bếp, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn cô.