Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Mở mắt ra, nhắm mắt lại, trong đầu đều là cô
Thật đáng sợ…
Cô cũng không dám quay đầu lại lần nữa để nhìn mặt của anh ta.
Trong lòng không ngừng kinh hoàng… Đều đã nhanh chóng căng thẳng.
Làm sao bây giờ, anh ta sẽ chủ động nói chuyện với mình sao?
Hay là lúc này có nên chủ động?
Nhưng cô chột dạ, chột dạ đến mức không dám mở miệng nói chuyện.
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lệ Minh Viễn có một số hành động trước…
Anh cởi áo khoác ra, ném lên lưng ghế ở phòng ăn bên ngoài, sau đó sẵn tay áo rồi đi vào, kế tiếp anh đoạt lấy cái muội đồng ở trong tay cô, nói: “Thêm muối sao?”
Vẻ mặt của Tô Noãn Tâm mơ hồ, nói: “Hả? Thêm..
“Còn cần gia vị gì khác không?”
“Không… Không cần, xào thêm vài cái là cho ra nồi được rồi.”
“Để chỗ nào.”
“Ồ Dĩa…Cái bên trái.
Tô Noãn Tâm thấy ông chủ nhà cô không nói lời nào, chỉ có một điều là đoạt lấy công việc ở trong tay cô.
Tâm trạng của cô có chút phức tạp không giải thích được, chỉ đành cúi đầu đứng ở một bên, cũng không nói lời nào. Yên lặng nhìn ông chủ nhà cô đang dùng động tác mới lạ để xào đồ ăn.
“Đã được chưa?”
“Hả? Được rồi… Có thể lấy ra khỏi nồi” Một món ăn đã được xào xong, Lê Minh Viễn hỏi: “Làm như thế nào?”
“Chú…Để em làm cho, chú không biết làm cái này đâu…
“Không phải em sẽ dạy cho anh sao?”
“Nhưng không phải là chủ không muốn học sao?”
“Nếu anh không học…Em sẽ bị bắt nạt đến chết!”
“Hả? Không ai bắt nạt em hết”
“Toàn bộ người nhà họ Lệ đều đang ăn nhậu tơi bời ở bên ngoài…Để cho một mình em xuống bếp sao? Tô Noãn Tâm, em là người hầu của bọn họ sao? Em còn chưa gả vào nhà họ Lệ mà đã tự hạ thấp giá trị con người của mình ở đây, còn chủ động làm cái này sao?”
Lệ Minh Viễn nói bảng giọng điệu châm chọc Mũi của Tô Noãn Tâm trực tiếp chua xót, hốc mắt đỏ lên Cô hít hít cái mũi, giọng nói nức nở: “Đó là do em đã làm sai…Trong lòng chột dạ…Em vốn dĩ mang những thứ này đến, rồi trở về tìm Minh Dao và thầy giáo…Nhưng em đã làm sai Bể Lệ Minh Viên hít sâu một hơi rồi nói: “Làm sai cái gì?”
“Em không nên không tin tưởng chú…”
“Sau đó thì sao?”
“Em không nên bướng bỉnh như vậy, không chịu gọi điện thoại cho chú.”
“Còn gì nữa?”
“Hả? Còn có sao…”
“Ừ,có”
“Em không biết…”
“Người mà em có lôi là anh…Em về nhà nấu cơm cho mình anh là đủ rồi…Bữa cơm cho nhiêu người như vậy, dựa vào cái gì lại để một mình em làm?”
“Chú, em không mệt..”
“Vậy cũng không được, nhớ kỹ…Em là bà chủ tương lai của cái nhà này, chỉ có mấy người đó mới nấu cơm cho em ăn, lấy lòng em, không có đạo lý em phải nấu cơm cho người khác ăn hay lấy lòng Bất cứ kẻ nào:..Ông nôi thì cũng chỉ thỉnh thoảng làm một hai lần thôi, chỉ cần hiếu thuận với một mình ông là được rồi, nhớ kỹ chưa?”
“Ách…Em nhớ kỹ”
“Ngoan…Biết sai rồi thì sau này cũng đừng tái phạm”
“Vậy chú không trách em sao?”
“Anh đã trách em sao?”