Chương : Cô nhóc đã gầy
Kỷ Hoài An cười nói: “Minh Nguyệt, chị thật sự rất thích Noãn Tâm…chị và cô ấy là bạn tốt của nhau.
Lê Minh Nguyệt nhưởng mày nói: “Mọi người đều rất thích chị dâu của em! Nhìn xem, thật là hiền dịu…Má ơi, thịt khô đã xào xong rồi! Thơm quá di!”
Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Còn vài món ăn nữa, không nhanh như vậy đâu…Mọi người đi ra ngoài chờ đi, chị tự mình làm là được rồi.”
“Không có cái gì để tụi em giúp sao?”
“Các người biết làm sao?”
“Ách… Không biết.”
“Đi ra ngoài chơi đi, chị có thể tự làm được.”
“Được, vậy tụi em ra ngoài trước.
Khi Lê Minh Viễn tới nhà họ Lệ, nhìn vào trong phòng khách thì vừa vặn nhìn thấy một đám vừa xem tivi vừa bấm điện thoại, còn cắn hạt dưa và chơi cờ.
Chỉ có điều, không thấy bóng dáng của cô nhóc nhà anh đâu.
Sắc mặt anh liền trầm xuống trong một giây. Ông cụ Lệ là hiểu anh nhất, ông ấy biết tại sao anh vừa tới mà đã trầm mặt.
Anh trực tiếp trừng mắt nhìn Lệ Minh Nguyệt một cái: “Minh Nguyệt, sao em lại như vậy, không phải bảo em ở trong bếp phụ chị dâu nấu cơm sao! Sao em lại chạy ra ngoài này?”
Cô ta vội vàng ném cái tô sang một bên.
Lệ Minh Nguyệt nhanh chóng giải thích: “A? Là chị dâu họ nói chúng em không cần, sẽ không giúp được gì, bảo chúng em ra ngoài! “Vậy thì cháu ở bên trong trò chuyện một lát cũng được! Cháu nhìn xem, anh họ của cháu vừa mới trở về đã trầm mặt rồi.. Lệ Minh Nguyệt đã sắp khóc, vội đứng dậy nói: “Anh họ, em sai rồi…Em không nên để chị dâu ở một mình trong bếp.
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Cô ấy ở một mình sao? Đầu bếp nữ ở trong nhà đâu?”
“Ông nội nó hôm nay người trong nhà sẽ tổ chức một bữa ăn tập thể… Không cần đầu bếp nữ”
“Cho nên các người để cô nhóc một mình vào bếp nấu ăn cho các người sao?”
“Ách…Là chị dâu nói không cần phải giúp Lệ Minh Viễn trực tiếp bị tức giận đến bật cười.
“Lát nữa cô nhóc dọn thịt khô, cá và lạp xưởng, ngoại trừ ông nội và khách khứa bên ngoài, các người ai cũng đừng nghĩ đến việc động đũa!
Nói xong câu đó thì Lệ Minh Viên liền sải bước đi về phía phòng bếp.
Lệ Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt chua xót, nói “Người anh họ này cũng thật…Đáng sợ…”
Ông cụ Lệ tức giận, nói: “Đáng đời cháu, bảo cháu ở cùng với chị dâu, cháu lại chạy ra ngoài”
“Cháu không phải là vì tiếp chị dâu hai sao!”
Kỷ Hoài An cười khổ nói: “Là lôi của chị…Chị nên ở lại phòng bếp để nói chuyện với Noãn Tâm”
“Không sao đâu…Anh họ của em chính là như vậy, không có ý trách ai…”
Phòng bếp của nhà họ Lệ rất lớn Lệ Minh Viên đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng nhỏ nhăn ở bên trong, cô đang nhanh tay xào đồ ăn.
Trong đôi mắt tràn đây vẻ cô đơn, nhìn những món ăn trong nồi.
Hốc mắt cũng không biết là bị khói dầu là cho đỏ lên, hay là vì uất ức.
Một tháng không gặp, căm của cô nhóc đã gây và nhọn hơn, thân hình thoạt nhìn cũng mảnh khảnh đi không ít Trong lòng Lệ Minh Viên khó chịu khi đứng đó, cũng không nói chuyện, cứ yên lăng nhìn như Vậy.
Dường như anh có nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Đã một tháng không gặp ..Anh giống như muốn bù đắp lại tất cả những gì đã không được nhìn trong một tháng này.
Tô Noãn Tâm đang xào rau rất ngon lành, đột nhiên cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình Quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp.
Cô liền nhìn thấy người mà một tháng rồi mình chưa gặp, anh đang đứng ở đó…
Tô Noãn Tâm sợ tới mức làm rơi cái muôi đông ở trong tay xuống đất.
Sau đó bị âm thanh đó làm cho sửng sốt, cô vội vàng cúi người xuống nhặt lên, rửa qua nước rồi tiếp tục xào rau…
Má ơi!
Chú đã đến đây lúc nào!
Đã đứng ở đây bao lâu!
Không nói một tiếng chính là muốn hù chết người!