Chương
“Chú em không ghen tỵ với Kỷ Hoài An, cũng không ngưỡng mộ cô ấy…bởi vì cô ấy không có được chú, còn em thì có ý kiến và thái độ của tất cả mọi người trong nhà chú đối với em đều không quan trọng, quan trọng nhất là, trong lòng chú, em là bảo bối.
Lệ Minh Viễn xoa đầu cô một cách đáng thương nói: “Ngoan quá cũng không tốt, không ngoan, cũng không được quá hiểu chuyện, không được, không hiểu chuyện, cũng không được. Tô Noãn Tâm, thực sự là hết cách với em nữa rồi. Em có biết không.
Tô Noãn Tâm chớp chớp mắt nhìn anh nói: “Vậy thì như nào…mới coi là được.
“Như nào cũng được, đến rồi…có muốn ngồi xích đu không? Anh đẩy cho em chơi”
“Ừm, muốn! “Ngồi xuống đi.
Tô Noãn Tâm phấn khích và ngồi xuống xích đu. Cảm giác được, cùng chủ ở cùng nhau vui vẻ, mới là tốt nhất. Tâm tình tốt còn muốn khóc. “Giữ chắc vào, xích đu ở nhà không an toàn lắm đâu.”
“Vâng!”
“Sẵn sàng chưa?” “Được rồi, chú đẩy đi!”
Lệ Minh Viễn dùng sức đẩy như trước đây, nhưng xích đu trong nhà cũ và nhẹ hơn. Tô Noãn Tâm bị đẩy thẳng lên không trung và hét lên. “A! Thú vị quá! Chú, cao quá!”
“Không sợ sao?”
“Không sợ…chú, em nhìn thấy bên kia có một cây mận”
“Ừm, người làm vườn trong nhà đã trồng nó. “Mùa này thì chắc chưa chín đầu nhỉ… “Em nhìn thấy một cây đã chín.”
Lệ Minh Viễn không khỏi giật giật khóe miệng “Ánh mắt tốt như vậy sao?”
Cây ở xa như vậy mà cũng có thể nhìn thấy? “Chắc là không bị hoa mắt….chú dẫn em đi hải mận đi, em biết trèo cây!”
“Được, chơi một lát rồi đi hái.
“Yeahhhh…hoo.
~! Bay thật là cao~! Ha ha ha ha…chơi thế này thật đã! Chú, em cũng muốn đẩy cho chú chơi!”
“Không cần, anh không thích chơi những trò này”
“Chú chưa chơi làm sao mà biết được mình có thích không, thử chút đi?”
Trong chỗ nghỉ chân ở cách đó không xa, ông cụ Lệ và Lệ Minh Ngọc đang chơi cờ. Lệ Minh Thành cùng với Lệ Minh Nguyệt, còn có Kỷ Hoài An ngồi bên cạnh đang pha trà. Đột nhiên nghe thấy tiếng hoan hồ, mọi người vô thức đều nhìn về phía này.
Ông cụ Lệ không khỏi thở dài: “Tên nhóc này ngược lại còn biết dỗ dành con gái đấy…nghe xem, cô nhóc kia cười vui vẻ chưa kìa!”
Sau đó liếc nhìn Lệ Minh Thành, ý tứ rất rõ ràng, muốn để cho anh ta học hỏi nhiều hơn nữa.
Lệ Minh Thành ngược lại không nhìn anh mà lại nhìn chiếc xích đu bên cạnh.
Lệ Minh Nguyệt cười nói: “Chị dâu có muốn chơi không? Nếu muốn chơi thì chúng ta cũng đi đi.” “A? Cao như vậy…chị không dám. “Có thể không cần đẩy cao như vậy mà…. “Vậy thì thử đi chơi đi?” “Đi, anh hai, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Lệ Minh Thành nhàn nhạt nói: “Anh cả đang chơi…đừng làm phiền họ thì hơn. “Không sao đâu, nhiều người cùng nhau chơi mới thú vị chứ…chị dâu, đi thôi, em dẫn chị đi “Uh….thật sự được sao? Sẽ không làm phiền họ chứ?” “Không sao đâu!”
Lệ Minh Nguyệt kéo lấy Kỷ Hoài An cùng nhau chạy qua đó. “Anh họ, bọn em cũng muốn chơi!”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Chờ mười phút nữa, cô nhóc của anh còn chưa chơi xong”
Lệ Minh Nguyệt nghiêng qua nhìn anh nói: “Chị dâu cũng muốn chơi mà”
Tô Noãn Tâm vội vàng nói: “Vậy bọn em chơi đi, chú, dẫn em đi hái quả ở cây mận chín kia đi.” “Um.”
Tô Noãn Tâm vội vàng nhảy khỏi xích đu và chạy về phía cây mận.
Lệ Minh Viễn sải bước dài để theo kịp.
Lệ Minh Nguyệt nói với vẻ tò mò: “Cái gì vậy? Cây mận mùa này còn có quả chín ư? Sao em lại không biết vậy? Chị dâu, đi chúng ta qua đó xem xem, nếu thật sự có quả chín, chúng ta cũng hải mận ăn”