Chương
“Không phải chứ…Bây giờ mới là mùa hè mà, cây mận thì phải mùa thu mới có chứ?”
“Ai mà biết được…Chả nhẽ bà chị dâu nhà tôi có rồi à? Thế nên mới thích ăn chua đấy.
Trên mặt của Kỷ Hoài An lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc: “Không phải chứ … Noãn Tâm vẫn còn nhỏ như vậy mà” “Sao mà biết được chứ .. nhìn là biết rồi mà”
Nói xong, cũng đi lên theo.
Kỷ Hoài An cũng đi theo sau đó.
Đợi đến khi bọn họ đi đến, vừa lúc nhìn thấy được Lệ Minh Viễn đang đứng dưới gốc cây mận mà trừng mắt nhìn lên.
Mà Tô Noãn Tâm, rõ ràng là đang mặc váy mà lại trèo lên trên cây.
Sắc mặt của Lê Minh Viễn tràn đầy sám xịt mà nói: “Tô Noãn Tâm, em xuống đây ngay cho anh!”
“Chú ơi … người ta mới trèo có một nửa thôi mà!”
“Em vẫn còn nhớ em là một đứa con gái không hả, đã mặc váy rồi còn trèo lên trên đấy . Đứng ở phía bên dưới là có thể nhìn thấy được đáy quần lót rồi.
Vẫn ổn, ở đây cũng không có người.
Tô Noãn Tâm kéo kéo chiếc váy rồi nói: “Sợ cái gì chứ, dù sao thì ở bên cạnh cũng không có người.
Lệ Minh Nguyệt dở khóc dở cười mà nói: “Chị dâu à, chị cũng vạn năng thật đấy…Biết nấu ăn thì cũng thôi, vậy mà chị lại còn biết cả trèo cây nữa”
Sắc mặt của Lệ Minh Viễn tái nhợt nói: “Nhanh chóng xuống đi, chuyện cũ sẽ bỏ qua! Lại còn leo lên lần nữa, Tô Noãn Tâm, em chết chắc đấy!”
“Chú à…Cứ bò thêm một chút nữa đi, em sắp có thể hái đến cái quả mận ở bên trên kia rồi… Hoàn toàn đều là quả sạch đấy, ở đây có một quả chín đỏ rồi, là một điều tốt!”
“Chị dâu, nói như thế nào?”
“Dù sao thì … cái loại quả có tính đặc thù như thế này, các ông bà cũng đều nói, ăn vào thì sẽ có phúc khí Loại quả rất ít nhìn thấy được! Em muốn hải nó xuống để cho chủ nhà em ăn mà, để cho anh ấy có thể phúc khí tràn đầy!”
“Oa! Thật đấy ạ?”
“Quan tâm nó thật hay giả thì để em lấy xuống rồi hẵng nói, chín là có thể bắt đầu ăn được rồi. Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi rồi nói: “Anh không cần phúc khí, em xuống cho anh đi … cẩn thận không ngã bây giờ”
“Không đâu mà…Từ nhỏ em đã thường xuyên trèo lên cây rồi”
Tô Noãn Tâm khăng khăng muốn đem cái quả kia hái xuống dưới.
Càng ngày càng trèo lên cao … cuối cùng, chìa tay ra là có thể với đến quả đó rồi.
Một tay của cô vắt ở trên cành cây, tay còn lại thì vươn ra mà hái quả…Trái cây vừa bắt được đến tay thì chân lại trượt một cái Chỉ nghe thấy một tiếng thét vô cùng chói tay vang đến, Tô Noãn Tâm rơi cả người xuống phía dưới.
Lệ Minh Viên thót tim, cuống hết cả người lên rồi.
Dùng một tốc độ cực kì nhanh mà xông đến, đưa tay ra đón lấy.
Lệ Minh Nguyệt và Kỷ Hoài An đều kinh ngạc mà mắt chữ A mồm chữ , Lệ Minh Viên…vậy mà lại có thể tiếp được Tô Noãn Tâm.
Trời ơi…mạo hiểm thật Với cái độ cao như vậy mà rơi xuống mặc dù không ngã chết người được, nhưng mà khả năng của việc gấy chân gãy tay là rất lớn.
Vân may, đã đỡ được rồi.
Tô Noãn Tâm được Lệ Minh Viên đỡ lại ở trong lòng bàn tay, ôm ngang người, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa cho trảng bệch không còn một giọt máu.
Nhưng mà quả trái cây thì vẫn năm ở trong tay, năm vô cùng chặt.
Sắc mặt cô trăng bệch mà nhìn về phía của khuôn mặt của Lệ Minh Viên…đã đen kịt như nhọ.
nồi rồi, bị dọa sợ đến mức không làm gì được nữa.
Lệ Minh Viễn vô cùng tức giận mà nói: “Bây giờ đã biết sợ rồi chứ? Chột dạ à?”
Vẻ mặt của Tô Noãn Tâm bị ép khổ mà nói: “Chú ơi…em sai rồi mà”
“ sau khi coi trời băng vung xong, liền nói bản thân đã sai à? Có tác dụng gì chứ?”
Tô Noãn Tâm nhìn nét mặt của anh chỉ có một vẻ cực kì khó nhìn, đoán chừng là bị dọa sợ rồi, liền bĩu môi mà làm nũng: “Chú ơi, chú đã nói à…chú tự cưng chiều, chú tự chấp nhận mà…”
“Em cũng nói, cái để tôi tức giận thì vân là tức giận!”
“Em….em hối hận vì đã nói cái câu đó”
“Anh cũng hối hận vì đã nói cái câu đó rồi! Tô Noãn Tâm, em chính là ba ngày không bị đánh, một ví dụ điển hình của cái nóc nhà đấy!”
Nói xong, đưa tay ra để bên chiếc mông nhỏ của cô rôi đánh một cái.
Tô Noãn Tâm trực tiếp từ trên người anh mà nhảy xuống đất bụm mông lại, sắc mặt đỏ thảm mà nói: “Chú, Minh Nguyệt và Kỷ Hoài An vân còn đang nhìn kia kìa…chú cứ đánh vào mông em như thế, em không cân mặt mũi nửa hả!”