Chương : Ngay cả một giấc ngủ một giấc thôi mà cô ngốc này cũng có thể đi sai phòng
May mà còn biết tự kéo chăn đắp cho mình…nếu không mặc cái váy ngắn ngủn như thế này đi ngủ thì khung cảnh bên dưới váy không phải là sẽ bị lộ hết ra ngoài rồi còn gì.
Bị Minh Thành nhìn thấy thì biết làm thế nào?
Nhưng cứ nghĩ đến cái chăn đó Lệ Minh Thành đã từng đắp thì trong lòng Lệ Minh Viễn lại càng tỏ ra khó chịu hơn.
Trực tiếp bước qua rồi dở tung chăn lên thì nhìn thấy bên trong… khung cảnh bên dưới váy của cô nhóc.
Anh không thể không hít một hơi thật sâu…cuối cùng thì nhìn thấy cô nhóc đang ngủ rất say như vậy nên không nỡ tét cô mật cái mà đánh thức cô dậy.
Mà đi qua đó, động tác rất nhẹ nhàng, ôm ngang người cô rồi bế lên, ôm trở về phòng của chính mình, đặt lên trên giường rồi đắp chăn bông lên cho cô.
Tô Noãn Tâm xoay người, tiếp tục ngủ, nhưng lại ôm lấy đùi Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn: “… Tát một tát cho chết luôn bây giờ. Ngay cả khi ngủ cũng không có nếp nếp như vậy.
Lệ Minh Viễn cẩn thận từng li từng tí kéo tay cô ra. Quay lại và đóng cửa vào rồi còn khóa lại.
Sau đó mới tiếp tục trở lại bên cạnh cô nhóc rồi cùng cô ngủ trưa.
Luôn cảm thấy cô nhóc này mỏng manh như vậy…nên phải luôn luôn dán mắt vào thì mới có thể yên tâm được.
Rốt cuộc thì đến ngay cả ngủ một giấc thôi mà cô ngốc này cũng có thể đi sai phòng.
“Ha ha ha, chú ôm… Tô Noãn Tâm đang ngủ ngon lành như vậy đột nhiên cười ra tiếng rồi nói mở như vậy.
Lệ Minh Viễn không thể không bật cười mà nhéo nhéo ở trên mũi cô. Làm thế nào mà có thể dễ thương đến như vậy!
Trái tim gần như đang bị tan chảy ra vậy…
Cô nhóc này đến cả lúc ngủ mà vẫn còn cười nói như vậy được.
Chỉ cần nhìn như vậy thôi là trái tim có thể trở nên rất yên bình.
Cứ nhìn mãi như vậy cũng không biết chán.
“Hu hu hu… Không ai được phép giành lấy chú tôi…Chú là của tôi!”
Tô Noãn Tâm vừa mới cười cười ấy thế mà giờ lại khóc rôi.
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi rồi trả lời: “Ừ, của em, ai cũng không cướp được.
Trong giấc ngủ của Tô Noãn Tâm dường như nghe thấy giọng nói của chú vậy.
Chú nói anh ấy là của cô và ai cũng không thể cướp đi được.
Cô lại mỉm cười một lần nữa. Sau đó không nói mở nữa.
Ngọt ngào như vậy ngủ đến hơn nửa buổi chiều. Mãi đến hơn bốn giờ chiều mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Đang muốn ngáp một cái, thì nhìn thấy chủ đang ngủ thiếp đi ở bên cạnh cô.
Cô lập tức che miệng lại vì sợ đánh thức chủ đang ngủ bên cạnh.
Chủ ngủ thiếp đi như vậy…khuôn mặt trông thật nghiêm túc.
Chắc là đã bị cô chọc cho tức giận.
Cô duỗi hai tay ra, đẩy hai bên khóe miệng Lệ Minh Viễn lên trên.
Cười lên cho em!
Không được để mặt bình tĩnh!
Vừa nhìn thấy mắt của Lệ Minh Viễn đột nhiên mở ra. Tô Noãn Tâm vội vàng thu ngón tay lại, xoay người tiếp tục ngủ, giả vờ như mình còn chưa tỉnh. Lệ Minh Viễn trực tiếp bị chọc tức mà bật cười.
Ôm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé ấy vào trong vòng tay mình rồi lạnh lùng nói: “Mới vừa làm gì trên mặt anh hả?”
“Hả…đâu có làm gì đâu.
“Lợi dụng lúc anh ngủ mà giở trò xấu hả?”
“Đâu có làm gì đâu… Chỉ là em thấy chủ ngủ mà mặt chú vẫn cứ nghiêm túc như vậy nên mới muốn làm cho chú cười thôi mà”
Lệ Minh Viễn dở khóc dở cười nói: “Anh còn có khả năng đó cơ à?”
“Khóe miệng nhếch lên rồi, chính là mặt cười đây rồi, không tin chủ nhìn xem.
Tô Noãn Tâm xoay người lại đối diện với anh, nhếch khỏe miệng mình lên cười một nụ cười để lộ ra tám răng, nhìn trông rất buồn cười.
Lệ Minh Viễn không thể không bật cười nói: “Trông cứ như một cô ngốc nhỏ vậy “Chú mới là ngốc nghếch thì có! Hừ, đáng ghét. Ủa…Trái cây của em đâu?”
“Hå?”
“Lúc em ngủ thiếp đi vẫn còn giữ trái cây trong tay mà…em nắm chặt như vậy nè!”
“Không phải là muốn giấu đi sao?”
“Đúng rồi ạ, giấu ở trong lòng bàn tay của chính mình là an toàn nhất, không ai có thể lấy đi được.”
“Không biết, không nhìn thấy.
Tô Noãn Tâm lập tức từ trên giường ngồi dậy, bò tới bò lui bò qua bò lại trên giường, lật qua lật lại, cũng không thấy bóng dáng trái cây đâu.
Lệ Minh Viễn dường như đã đoán ra được cái gì đó. Anh tỉnh bơ như không khẽ nheo mắt lại nói: “Ngước mắt lên nhìn căn phòng này xem.