Chương : Chú ơi, tìm thấy rồi
Tô Noãn Tâm vẻ mặt ngày thơ ngẩng đầu lên, nhìn một lượt bốn phía nói: “Ủa… Hình như đây không phải là căn phòng mà em đã ngủ thiếp đi thì phải.
“Nhớ ra chưa?”
“Chú ơi, bây giờ chúng ta đang ở trong phòng của ai vậy?” Của anh”
“Phụt…Vậy lúc trước em đã đi nhầm phòng rồi hay sao?”
“Đúng vậy.
“Vậy em đã đi đến phòng của ai vậy..
“Minh Thành”
Tô Noãn Tâm che mặt nói: “Trời ơi… Không bị ai phát hiện ra chứ. Làm thế nào mà em lại dám cơ chứ, đó là phòng của chủ nhỏ tương lai mà!”
Lệ Minh Viễn nói với một giọng nói lạnh lùng: “Em cũng biết điều đó à?”
“Chú ơi, có ai nhìn thấy không?”
“Minh Thành và Minh Ngọc đều biết cả rồi.
“Ôi trời đất ơi…Chú ơi, em không sống nữa đâu!”
Lệ Minh Viễn nhìn bộ dạng hối hận không nên lúc trước của cô, vẻ mặt bất lực nói: “Không sao đâu…được anh đã ôm về đây rồi.”
“Vậy còn trái cây của em thì sao… Có phải là bị rơi ở bên đó rồi không?” Lệ Minh Viễn đứng dậy nói: “Trái cây đó quan trọng đến vậy sao?”
“Em muốn cho chú ăn mà đương nhiên là quan trọng rồi!”
“Tại sao lại muốn cho anh ăn?”
“Chú… thực ra lúc trước em lừa người ta đấy, các cụ ngày xưa người ta nói là ăn trái cái cây này vào không những sẽ gặp may mắn mà còn có thể trở nên giàu có nữa!”
“Hå?”
“Có nghĩa sẽ có cơ hội trở nên giàu ngang xương! Ý là có sự giàu có từ trên trời rơi xuống Lệ Minh Viễn không thể không bật cười nói: “Cho nên em đã không nói thật vì sợ Minh Nguyệt và Kỷ Hoài An sẽ cướp mất của em sao?”
“Hì hì…Dù sao chỉ cho chủ của em ăn thôi! Không cho ai hết.”
“Em ăn đi.” Bởi vì vì em sắp được trở nên giàu có ngang xương rồi.
Chuyện về mảnh đất của nhà họ Tiêu kia cũng sắp sửa kết thúc rồi.
Sau này cô nhóc này sẽ trở nên rất giàu có.
Như vậy cũng coi như là giàu ngang xương chứ còn gì.
“Em không ăn…chú ăn đi, chú mà trở nên giàu có thì sẽ cực kì giàu có, còn em mà giàu có thì chỉ giàu có tí xíu thôi…nên nếu em ăn thì lãng phí lắm. Không đúng, em phải phải tìm trái cây trước đã, chủ, chú mau đưa em đi tìm đi.” Lệ Minh Viễn thấy cô quan tâm đến cái loại quả này như vậy nên thật sự dẫn cô đi tìm.
Không có ai ở trong phòng của Lệ Minh Thành bên cạnh.
Tô Noãn Tâm nhìn phương hướng trên giường rồi nói: “Chú…lúc trước em đã nằm ở chỗ kia kìa.
“Này, nhìn thấy rồi.”
“Vậy em có thể vào trong đó lật lên được không?”
“Có thể”
Tô Noãn Tâm cứ như có được thánh chỉ, xông vào rồi bay lên trên giường lật lấy lật để.
Bên ngoài cánh cửa đột nhiên có tiếng bước chân.
Tô Noãn Tâm không khỏi sửng sốt, nhìn về phía cửa. Thì thấy Lệ Minh Thành và Kỷ Hoài An đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía bên này.
Tô Noãn Tâm cả người như chết lặng…
Chỉ nghe thấy Kỷ Hoài An nói: “Minh Thành…Đây có phải là phòng của anh không?” Lệ Minh Thành vẻ mặt ngây thơ gật đầu nói: “Phải.”
“Vậy…Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?”
Tô Noãn Tâm nhìn về phía Lệ Minh Viễn với vẻ mặt cầu cứu.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cô nhóc này lúc trước có qua bên này một chút, bị thất lạc đồ nên qua đây tìm thử.
“Ồ… Thì ra là như vậy à. Vậy đã tìm thấy chưa?” Kỷ Hoài An tò mò hỏi.
Tô Noãn Tâm cười khổ nói: “Vẫn chưa tìm thấy….làm phiền rồi. Cái đó… Minh Thành, tôi có thể tiếp tục tìm không?”
Lệ Minh Thành dở khóc dở cười nói: “Chị dâu nhỏ cứ tiếp tục tìm đi…”
“Vậy cảm ơn nhé…tôi sẽ tiếp tục tìm đây”
Lật tung hết chăn và gối trên giường lên thì quả nhiên có một cái trái cây màu đỏ rơi từ từ trong chăn rơi ra. Đôi mắt Tô Noãn Tâm không thể sáng hơn được nữa nói: “Chú, tìm thấy rồi! Là trái cây của em!”
Kỷ Hoài An cảm thấy có chút buồn cười nói: “Có phải là trái cây mà trước đây Noãn Tâm chị đã hải từ trên cây xuống đây phải không?”
“Đúng vậy… còn thiếu chút nữa là bị té rơi xuống rồi bị chủ nhà tôi tức giận nữa nè.”