Chương : Cô nhóc! Cháu đúng là may mắn của nhà họ Lệ ông
Lệ Minh Viễn tức giận trừng mắt nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Em tự hỏi cô ấy đi.” Tiếp đó, ánh mắt của những người trong phòng đều rơi lên đầu Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm rụt cổ lại nói: “Ách…là lỗi của cháu.” Ông cụ Lệ không khỏi tò mò: “Cô nhóc, cháu đã làm gì?”
“Cháu…buổi chiều lúc cháu đang nhảy dây, cháu thấy một quả mận chín trên cây mận trong vườn nhà ông nội. Những quả còn lại thì còn xanh và nhỏ, chỉ có duy nhất một quả này là chín.
Lúc trước, cháu đã nghe các cụ ông, cụ bà hàng xóm của chúng ta nói rằng… ăn quả này có thể phát tài.
Sau đó…cháu hái nó xuống rồi đưa cho chủ của cháu ăn…Anh ấy không ăn, nên cháu đã năn nỉ anh ấy ăn nó..
Cả phòng khách của nhà họ Lệ, lập tức phát ra tiếng cười haha.
Chỉ có Lệ Minh Viễn vẫn trầm mặt, không nói gì. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Nhìn lướt qua dãy số trên điện thoại, anh cầu kinh nói: “Phát tài đến rồi.”
Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói: “Hả?”
Hai mắt ông cụ Lệ không khỏi sáng lên: “Miếng đất của nhà họ Tiêu…có tin tức rồi sao?”
“Vâng, Tiêu Bảo Vỹ gọi đến, có lẽ đã thu được tin tức. Cháu ra ngoài nghe điện thoại, mấy người tiếp tục cười đi!” Lệ Minh Viễn lạnh giọng nói.
Ông cụ Lệ lập tức vui vẻ, vươn một tay ra, vỗ mạnh vào lưng Tô Noãn Tâm: “Cô nhóc! Cháu đúng là may mắn của nhà họ Lê ông!”
Tô Noãn Tâm bị vỗ cho choáng váng.
Lệ Minh Viễn chưa đi được bao xa, nghe thấy tiếng vỗ, liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông cụ Lệ nói: “Vỗ nhẹ chút, đừng vỗ hư người.”
Nói xong mới tiếp tục đi ra ngoài cửa, nhận điện thoại.
Lệ Minh Nguyệt tò mò hỏi: “Ông nội… không lẽ có chuyện đó thật sao? Anh họ ăn cái quả chua đến ê răng đó xong, thực sự sẽ phát tài sao?”
Ông cụ Lệ vuốt cằm với vẻ mặt khó lường nói: “Bí mật”
“Ai ya, ông nội, làm gì mà thần bí như vậy!”
“Anh họ cháu không cho phép nói! Tóm lại là sắp tới, có thể vòi tiền anh họ bọn cháu rồi…”
“Woa! Thật sao! Gần đây cháu muốn đổi xe!”
Lệ Minh Ngọc và Lệ Minh Thành ngạc nhiên nói: “Có thể sao?”
“Chỉ có một chiếc xe, chuyện nhỏ..” Ông cụ Lệ nói với vẻ mặt dương dương đắc ý. Sau đó nhìn về Kỷ Hoài An nói: “Cô bé, cháu có muốn gì không? Có thể nói với Minh Thành, bảo nó vòi tiền anh họ mình cho cháu.”
Kỷ Hoài An cười khẽ nói: “Ông nội không cần đâu…Cháu chưa vào nhà họ Lệ ông mà lấy đồ của nhà họ Lệ thì không hay cho lắm!”
“Không sao, nhà họ Lệ ta hào phóng như vậy đó, hahahaha!”
Ông cụ Lệ thực sự đang rất cao hứng. Bởi vì trong số những người đang ngồi, cũng chỉ có mình ông biết được, thằng nhóc này tùy tiện đầu tư một khoản, cuối cùng đã kiếm được bao nhiêu tiền.
Tô Noãn Tâm không khỏi bĩu môi nói: “Ông nội…còn cháu thì sao? Cháu cũng có thể xin chú mua đồ được chứ?”
“Cháu không được!” Ông cụ Lệ cáu kỉnh nói.
“Hả? Tại sao chứ?”
Bởi vì chủ nhân cuối cùng của số tiền đó chính là cháu! Thằng nhóc đó đã mua đất đứng tên của cháu!
Vừa nghĩ đến việc này, ông cụ Lệ liền tức giận không thôi.
Tô Noãn Tâm cảm thấy mình bị phân biệt đối xử…im lặng ngồi ở một bên, tiếp tục gặm táo.
Lệ Minh Nguyệt vội nói: “Ông nội…ông làm sao thế Anh họ mà biết ông bắt nạt chị dâu nhỏ, sẽ không để yên cho ông đầu.”