Chương “Thằng nhóc đó dám vì chuyện này gây sự với ông thử xem! Ông đây mới không để yên cho nó!”
Nhắc đến chuyện này, ông cụ Lệ vô cùng tức giận. Lệ Minh Nguyệt vội vàng an ủi Tô Noãn Tâm: “Chị dâu nhỏ, đừng để ý lời ông nội nói. Hiếm lắm ông nội mới có thể tự tin trước mặt anh họ như vậy, chắc hẳn là có lý do nào đó.”
Lệ Minh Viễn đứng ngoài cửa, nghe điện thoại. Bên kia điện thoại, một người đàn ông trầm ổn như Tiêu Bảo Vỹ, đang vui mừng như một đứa trẻ.
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười: “Vui vậy sao?”
“Đối với nhà họ Lệ anh, như vậy không là gì…nhưng với nhà họ Tiêu chúng tôi mà nói, đây là một cú xoay người cực đẹp! Lệ Minh Viễn…anh đúng là quý nhân trong lúc tuyệt mệnh của nhà họ Tiêu tôi… Chuyện lần này, cả nhà họ Tiêu tôi nợ anh một ân tình rất lớn.”
Lệ Minh Viễn cười nhẹ: “Quý nhân trong mệnh của anh là cô nhóc nhà tôi…Nếu như cô ấy không nhắc tới, tôi cũng sẽ không biết đến chuyện này.”
“Đúng vậy, tôi quên mất cô nhóc đó. Tôi sẽ chuẩn bị một món quà lớn tặng cho cô ấy để tỏ lòng biết ơn “Hợp đồng xong rồi “
“Phải Nó đã được ký kết! Số tiền gấp năm lần… Tôi đã nghĩ Tiêu Bảo tôi, cả đời này sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù có thể cũng phải là hàng chục năm sau. Thực sự không ngờ tới… lại nhiều đến như vậy”
“Sau này sẽ nhiều hơn…”
“Đi theo tổng giám đốc Lệ, đúng là có thịt ăn. Tổng giảm đốc Lệ có dự án đầu tư nào, đều có thể hợp tác với nhà họ Tiêu chúng tôi… Nhà họ Tiêu chúng tôi sẵn sàng trở thành một gia tộc nhỏ dưới danh nghĩa nhà họ Lệ các anh…Vì nhà họ Lệ mà làm việc, mong tổng giám đốc Lê không ghét bỏ.”
Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ bàn chuyện này với ông nội… Nhưng, tôi nghĩ anh không cần làm như vậy. Nhà họ Tiêu đã rất giàu có, có thể làm rất nhiều dự án.”
Tiêu Bảo Vỹ lại nói: “Không giống nhau… Tổng giám đốc Lệ cứ cân nhắc trước! Nếu có thời gian, xin mời tổng giám đốc Lệ và cô Tô một bữa cơm, tôi sẽ dẫn theo bà chủ của mình.
Lệ Minh Viễn nhẹ giọng nói: “Được.”
Cúp điện thoại, Lệ Minh Viễn liền nhận được điện thoại của Lý Mạnh.
Tương tự, hợp đồng mua đất đã được ký kết.
Nhiều nhất là ba ngày, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản cá nhân của anh.
Sau khi Lệ Minh Viễn nhận điện thoại xong, trở lại phòng khách liền nhìn thấy cô nhóc nhà mình ngồi ở một bên buồn bực không lên tiếng… Một quả táo đã gặm lâu như vậy mà vẫn chưa xong. Anh tức giận bước tới: “Không ăn được thì đừng ăn nữa.”
Tô Noãn Tâm bĩu môi, nhìn anh không lên tiếng, trên gương mặt hiện rõ vẻ tủi thân. Lệ Minh Viễn không khỏi nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”
Lệ Minh Nguyệt vội vàng tố cáo: “Là ông nội bắt nạt chị dâu nhỏ!”
“Hu?”
“Ông nội nói anh họ phát tài rồi, tất cả chúng ta đều có thể vòi tiền của anh họ…kể cả chị dâu hai, nhưng chị dâu nhỏ lại không có phần.”
Lệ Minh Viễn không nhịn được cười, nhìn ông nội nói: “Hửm? Bắt nạt cô nhóc nhà cháu?”
“Bắt nạt con bé thì sao! Nghĩ đến chuyện này, ông già này liền tức giận!”
“Ông giận cũng vô ích…” Lệ Minh Viễn trực tiếp cầm quả táo trong tay Tô Noãn Tâm, ném vào thùng rác nói: “Ngoan, đều là của em hết.”
Tô Noãn Tâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh nói: “Hả? Tất cả đều là của em?”
“Phát tài…đều là của em cả, ông nội không có nên mới tức giận nhằm vào em.”
“Tất cả đều là của em?”
“Phải! Vậy nên…Minh Nguyệt, Minh Ngọc và những người khác, kể cả cô Kỷ, đều không vòi tiền được. Người muốn vòi tiền chỉ có thể là em…bởi vì đều là của em cả, tiền không ở chỗ anh, vòi tiền anh cũng vô dụng”
“Phụt!” Vẻ mặt Lệ Minh Nguyệt kinh ngạc nói: “Anh họ, ý của anh là gì?”