Chương : Em muốn ăn thịt nướng, còn muốn uống rượu nữa
Lệ Minh Viên nghe xong liền vui mừng.
Đi đến nói to: “Tự nguyện đặt cược, không được chơi xấu!”
Lệ Minh Nguyệt thấy anh đến, vội kể khổ: “Anh họ, chị dâu liên tiếp hồ bài! Ba tụi em liên tiếp đưa tiền!” “Tự bản thân muốn đánh bài, không trách được người khác!”
Lệ Minh Thành cũng đi về phía này.
Kỷ Hoài An vô thức ngước mắt lên nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, Kỷ Hoài An có chút túi thân, cúi đầu.
Lệ Minh Thành hít một hơi, cầm ghế ngồi bên cạnh cô ấy nói: “Biết đánh không?” “Ừ…biết một chút” “Anh dạy em.
Lệ Minh Ngọc cười như không cười nhìn bọn họ, nhưng không nói gì.
Lệ Minh Nguyệt còn ở đó kể khổ: “Anh họ thay chị dâu ván tiếp theo đi! Đánh hơn mười vẫn rồi…chỉ một mình chị ấy hồ, em còn chưa thấy ai đánh bài lượi hại như vậy”
Tô Noãn Tâm le lưỡi nói: “Chị thật sự là lần đầu đánh bài mà lúc trước chỉ xem người khác đánh Lệ Minh Viễn đi tới bên cạnh cô, vỗ vỗ đầu cô nói: “Em là chị dâu, nên nhường em trai em gái một chút, biết không?”
“Ồ…nhưng mà em hồ bài rồi, cũng không thể hồ sao?”
“Thắng bao nhiêu rồi?”
“Thắng hơn ba triệu rưỡi, hay là mấy chục triệu gì đó, em không đếm… Lệ Minh Viên thật muốn cười.
Con nhóc này thật sự không biết đánh nhưng vô cùng may mắn…cũng không biết có phải là do ăn loại quả kia không. “Lại thêm mấy chục triệu nuôi gia đình…không tồi, tiếp tục đánh Lệ minh Nguyệt nghe xong, xuýt nữa phun ra ngụm máu.
“Anh họ, tim anh có làm từ thịt không vậy?”
“Không phải.” “Dừng! Ai sợ ai, em không tin, đêm nay tiền tiêu vặt của em còn có thể thua sạch hay sao. Nhị điều!”
Liền nghe Tô Noãn Tâm nói: “Giang! Chú, nhanh giúp em lắc xúc xắc”
“Được”
Lệ Minh Viễn lắc xúc xäc, nhưng lại không nở hoa.
Lệ Minh Nguyệt xém chút cười chết.
“Anh họ, chị dâu tối nay hai lần Giang đều nở hoa, chỉ có anh lần này không được, xem ra anh là sao chổi của chị ấy, anh đến chị ấy liên không hồ bài được!”
Nhưng phía bên kia, Lệ Minh Thành và Kỷ Hoài An song kiếm hợp bích hồ mấy ván bài.
Kỷ Hoài An vui mừng nói: “Người thứ hai hồ bài tối nay vậy mà là em, ha ha”
Lệ Minh Thành thấy cô ấy chơi đùa với gia đình mình, thật sự hạnh phúc từ trong lòng, trong mắt đều là ý cười.
Khóe môi không khỏi cong lên.
Câu rất thích điều này, người nhà đều ở cùng nhau, cảm giác thật hạnh phúc.
Trông rất hòa thuận đúng không Đánh hơn bốn tiếng mạt chược, Lệ Minh Nguyệt không hề hồ bài…đến Lệ Minh Ngọc cũng chỉ ù hai ván.
Cuối cùng Lệ Minh Nguyệt ôm ngực, vẻ mặt đau khổ nói: “Ông trời ơi…có còn thiên lý không vậy, cẩu độc thân tình duyên thất bại không nói, sao cờ bạc cũng không được là sao! Đừng chống đối cẩu độc thân nữa!”
Lệ Minh Ngọc dở khóc dở cười nói: “Được rồi, đừng giỡn nữa…thua người mình, không sao”
“Anh tốt xấu gì cũng hồ được vài ván, em chơi cùng cả buổi tối, một ván cũng không hồ, luôn thua…ông trời ạ, đây tuyệt đối là lân chơi bài dở nhất của em”
Kỷ Hoài An không nhịn được cười nói: “Tôi lúc đầu cũng thua mấy ván, lúc sau lại thắng, thần kỳ ghê”
Tô Noãn Tâm cười cười nói: “Tôi cũng không ngờ, tôi lần đầu tiên đánh bài.. lại thăng nhiều như vậy, ngại quá…hay là tôi mời mọi người ăn khuya đi”
“Được! Em muốn ăn thịt nướng, còn muốn uống rượu nữa! Em muốn mượn rượu giải sầu!”
Lệ Minh Viên trực tiếp gõ đầu cô ấy: “Uống cái đầu em”