Chương
“Anh họ, anh đánh em làm gì, em thua tiền anh còn đánh em…ngày mai cũng không cần đi làm, uống chút rượu thì làm sao chứ… “Chú, em cũng muốn uống bia! Bây giờ thời tiết nóng nực, uống bia lạnh là đã nhất.
“Rất vui sao?”
“Ừ ừ, hôm nay vô cùng vui! Đi mà chú, em cùng Minh Nguyệt uống một chút thôi, không uống nhiều. một người một chai bia được không?” “Được, anh và Minh Ngọc đi mua thịt nướng.
“Da.” “Chú, bọn em cũng đi, anh không phải là người ăn thịt nướng, nhất định không biết lựa “Anh họ, em cũng đi! “Vậy cùng đi đi!”
Mọi người đều ngầm hiểu, nhường không gian lại cho Lệ Minh Thành và Kỷ Hoài An.
Thấy mọi người đều đi, Kỷ Hoài An ngồi trước bàn mạt chược, có chút không biết làm sao, ngồi nghịch ngón tay.
Lệ Minh Thành cũng hơi ngại ngùng, nhưng vẫn chủ động nói: “Chuyện lúc trước…là lỗi của anh”
Kỷ Hoài An cúi đầu nói: “Anh…bị ông nội nói rồi sao?” “Vậy nếu ông nội không nói cho anh…anh vẫn để ý chuyện này đúng không?”
“Đúng, nhưng có lẽ qua một thời gian sẽ nghĩ thông, ông nội và anh họ khai sáng rồi…nên nghĩ thông nhanh hơn”
“Thực ra em rất ngưỡng mộ Noãn Tâm, và anh họ anh… “Ngưỡng mộ cái gì?”
“Ngưỡng mộ anh họ anh đối với Noãn Tâm vô cùng tốt cũng ngưỡng mộ Noãn Tâm, mặc dù điều kiện gia đình không tốt, nhưng lại rất vui vẻ, đến người lạnh lùng trước mặt người ngoài như anh họ anh…nhưng chỉ có trước mặt cô ấy mới bộc lộ tính cách thật, cặp đôi như bọn họ, định sẵn là đặc biệt.
“Anh…sau này cũng đối xử tốt với em. Lệ Minh Thành đột nhiên nói. Kỷ Hoài An sửng sốt…mặt đỏ bừng lên. “Chuyện lúc trước, là anh không đúng, em đừng tính toán với anh nha…vô cùng xin lôi đã làm em khóc…
“Hít.:em không phải cố ý khóc đâu, do em nhịn không được…”
“Ừ…em rất tốt, tìm hiểu trước đi…nếu được…thì bên nhau cả đời…”
Kỷ Hoài An trong chốc lát không biết phải nói gì Liền nghe Lệ Minh Thành nói: “Có thể đồng ý với anh một chuyện không?”
“Hả? Chuyện gì vậy?”
“Bất cứ chuyện gì cũng không được giấu anh…anh không thích việc đó, chuyện người khác đều biết, cảm giác anh là người biết cuối cũng…anh thấy mình như một kẻ ngốc vậy…
Kỷ Hoài An thấy cậu rủ mắt xuống, ánh mät mờ mịt, không khỏi cong môi nói: “Em đồng ý…anh không vui, cũng bởi vì đã trải qua chuyện này sao?”
“Sau này…em bên cạnh anh”
“Được, mặc dù là liên hôn gia tộc…nhưng Kỷ Hoài An, phần đời còn lại…hân hạnh”
“Hân hạnh..”
Hai người nhìn nhau cười, không khí vô cùng tốt.
Ông quản gia nhìn trộm xong liền quay về báo với ông cụ Lệ.
Ông cụ Lệ nghe xong mới hoàn toàn thở ra một hơi.
Thế này mới tốt chứ.
Người một nhà, thì nên hòa thuận Người sống hơn nửa đời người như ông cụ Lệ, càng hiểu câu nói xưa ~ lấy một người vợ tốt, thịnh vượng ba đời.
Mấy con trai chưa sắp xếp tốt.
Từ mấy đứa cháu ra tay cũng không muộn.
Con nhóc Tô Noãn Tâm này lúc đầu ông không hài lòng Nhưng sau này mới phát hiện ra, con nhóc này đúng là phúc tinh.
Trên người chảy dòng máu cao quý của nhà họ Kỷ, tính tình trong sáng, ngoại trừ lớn lên ở khu ổ chuột thì những thứ khác đều tốt.
Nhưng ông bây giờ rốt cuộc cũng hiểu ri người chủ yếu vân phải nhìn tính cách, nhìn xuất thân.
Xuất thân tốt, hơn mọi thứ.