Chương : Bây giờ em có tiền như vậy, có thể bao nuôi anh được chưa
Lê Minh Viễn cũng nhìn thấy tay cô đang run lên nhưng cũng không vạch trần cô.
Tự dưng lại cảm thấy có chút buồn cười.
Cô nhóc chết tiệt này thật là tuyệt Cứ giả bộ như vậy có vui không? “Anh, chị dâu, em kính hai người một lỵ. Sau này em đều không cần gọi anh họ cùng chị họ nữa bởi vì ở trong lòng em thì anh họ chính là anh ruột của em còn chị họ chính là chị dâu của em. Sau này em liền gọi hai người là anh họ cùng chị dâu…Em chúc cho tình cảm của hai người sẽ mãi mãi tốt đẹp như vậy! Tình cảm chân thành mãi mãi không thay đổi!”
Lệ Minh Nguyệt cầm chai bia nâng ly chúc phúc cho bọn họ. Sau khi nói xong những lời nói này thì liền bắt đầu uống một hơi thật lớn.
Tô Noãn Tâm cùng Lệ Minh Viễn cũng uống một hớp.
Giọng nói của Tô Noãn Tâm có chút ngọt ngào nói: “Cám ơn Minh Nguyệt.
Lệ Minh Nguyệt lại để cho Lệ Minh Thành cùng Kỷ Hoài An mời rượu nói: “Anh hai chị hai, Em cũng chúc hai người hạnh phúc! Hy vọng tình cảm của hai người sẽ càng ngày càng tốt! chị hai sớm giả vào nhà họ Lệ chúng ta một chút!”
Kỷ Hoài An có chút ngượng ngùng lại cười nói: “Cám ơn… Minh Nguyệt”
Sau đó cũng nhấp một hớp nhỏ.
Lệ Minh Thành cười nhạt nói: “Vậy sau này em cũng gọi anh…anh còn chưa kết hôn, em không cần phải nóng vội.
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Đừng có mà lấy anh ra so sánh…cô nhóc còn nhỏ, còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp chứ không thì bây giờ đã thật sự là chị dâu của các người rồi.”
“Không có sao không có sao, bây giờ ở trong tâm trí của bọn em thì chị ấy đều đã trở thành chị dâu của bọn em rồi!” “Đến đây, cùng uống một ly Bầu không khí trong sân vườn cực kỳ tốt đẹp.
Dần về sau thì Tô Noãn Tâm uống có hơi nhiều rồi vì thế liền ngồi tại chỗ mà giương nanh múa vuốt trêu đùa Lệ Minh Viễn, đã vậy còn nhận lầm người…
Coi Lệ Minh Thành nhận nhầm thành Lệ Minh Viễn.
Cười híp mắt mà giang hai cánh tay quay qua phía Lệ Minh Thành nói: “Chú…Muốn ôm một cái.”
Lệ Minh Thành bận rộn né tránh, dở khóc dở cười nói: “Chị dâu, anh của em ở kia…
Sắc mặt của Lệ Minh Viễn đã tối đen.
Đã nhận sai phòng còn được đi bây giờ còn nhận lầm người?
Tô Noãn Tâm là đang muốn chết phải không!
Chỉ thấy vẻ mặt của Tô Noãn Tâm mờ mịt nói: “A? chú ở chỗ này sao…Làm sao lại có hai chú ơ… Không đúng, là ba chú… Làm sao lại có nhiều chú như vậy.”
Sắc mặt của Lệ Minh Viễn đen thui nói: “Cô nhóc say rồi, anh mang cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước. “Em không có say, em còn có thể uống… Em đang rất vui vẻ! em vui thì phải uống.”
Cuối cùng, cả người đều bị Lệ Minh Viễn trực tiếp ôm đi đã vậy còn vừa đi vừa không ngừng giãy giụa. “Chú xấu xa, không cho em uống rượu…Hu hu hu…Rõ ràng chú ở đây có thể uống…Chú không ở đây mới không thể” Ngược lại cô nhóc chết tiệt này lại nhớ rất rõ ràng.
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: “Ngoan, uống quá nhiều thì sáng mai thức dậy sẽ bị nhức đầu “Em không sợ đau! Thời điểm chủ ức hiếp em mới đau! Còn những cái đau khác thì em đều không sợ!”
Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Náo loạn nữa thì liền ức hiếp em!” “Chú dám…chú xấu xa, không cho phép ức hiếp em…”
Lệ Minh Viễn ôm Tô Noãn Tâm trở về phòng liền cửa đóng lại xoay người chuẩn bị đi vào trong phòng tắm chuẩn bị nước cho cô tắm rửa.
Lại bị Tô Noãn Tâm ôm lấy hông nói: “Không cho phép chú rời đi…Em còn có lời chưa nói hết đâu!”
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: “Ngoan, tắm rửa trước đi đã. Tắm rửa xong thì nói sau…Trên người rất bẩn.”
“Em không sợ bẩn, cũng không cho chú chế em bẩn…Em chỉ muốn nói chuyện”
“Nói gì?”
“Chú…Bây giờ em có tiền như vậy, có thể bao nuôi chủ được không?”
Khóe môi Lệ Minh Viễn co quắp lại nói: “Em muốn bao nuôi anh như thế nào?”
Gương mặt của Tô Noãn Tâm đỏ bừng lên nhếch mép nở một nụ cười láo cả nói: “Chủ nhà em tốt như vậy…phí bao nuôi phải tính toán chi ly theo từng ngày mới không phụ lòng những tháng ngày chủ bảo dưỡng nhan sắc cùng vóc dáng!” “Ha? Một ngày được bao nhiêu?”