Chương : Chú à, em nông cạn sao
“Mẹ, vậy thì mẹ mau dọn dẹp đi. Chú đã đặt bữa trưa rồi…chúng ta đi ăn, chỗ đó ở gần đây thôi.”
“Được rồi. Mẹ làm nhanh lắm, bên đó có phòng nghỉ…các con đi qua đó ngồi đợi mẹ một chút đi” “Bên ngoài có một quán cafe, cháu và Noãn Tâm qua đó đợi ạ”
“Cũng được. Cô có thẻ hội viên của quán cafe đó, báo tên của cô là được rồi, đừng tiêu tiền vào việc khác biết chưa”
“Vâng”
Tuy răng không tiêu tiền vào việc khác nhưng Lệ Minh Viễn cũng cho sáu triệu vào trong thẻ quán cafe của Tô Ngọc Mỹ.
Tô Noãn Tâm thấy vậy, cũng không coi là việc gì đáng nói.
Sáu triệu mà thôi…giá trị của cô lên đến bốn mươi lăm tỷ đó. Số tiền nhỏ mà thôi.
Hiện giờ cô cũng không coi nó ra gì.
Lệ Minh Viễn nhìn bộ dạng nhướng mày của cô, dường như đã đoán ra được trong lòng cô đang nghĩ gì rồi.
Không hiểu sao, lại cảm thấy buồn cười.
Cô nhóc này chưa từng có nhiều tiền hay sao?
Có cần đến mức như vậy không?
Chỉ là bốn mươi lăm tỷ mà thôi….Sau này, anh sẽ kiếm cho cô nhiều hơn nữa.
Đúng là một cô nhóc ham tiền.
Trong quán cafe, vì cuối tuần nên có hơi đông người.
Không ít nam nữ thanh niên ngồi ở đây uống trà sữa, hẹn hò, chơi bài.
Nhìn thấy người đàn ông có khí chất mạnh mẽ đột nhiên bước vào.
này, mọi người đều vô thức ngước mắt lên nhìn thêm một chút.
Bên cạnh người đàn ông là một cô gái lanh lợi đầy sức sống, đang khoác tay anh ta, lộ vẻ vô cùng hoạt bát, đôi mắt rất linh động.
Trong não của mọi người vô thức nghĩ đến hai cái tên.
“Mẹ nó…Lệ Minh Viễn, Tô Noãn Tâm…là người thật đó.”
“Chính là tổng giám đốc bá đạo và vợ yêu mà anh ta chiều chuộng đang rất nổi tiếng trên mạng sao?” “Không sai, chính là bọn họ.”
“Không phải là chia tay rồi à?”
“Chắc là giả rí …Nhìn người ta đâu có giống chia tay”
“Mau lên, chụp ảnh lại…đăng lên facebook để lên mục tìm kiếm.
Không đúng, phải bán cho thợ săn ảnh, còn có thể kiếm tiền đó”
“Đúng rồi. Chụp đi chụp đi!” Tô Noãn Tâm dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại thì thấy bộ dạng một vài người trẻ tuổi đang cầm điện thoại mà chuẩn bị cất đi.
Cô không khỏi nhếch miệng cười với bọn họ một chút, sau đó len lén nói vào bên tai chú: “Chú à, có người chụp trộm chúng ta kìa.” Ánh mắt sắc bén của Lệ Minh Viễn quét qua bên đó một cái, một nhóm nam nữ thanh niên lập tức cất điện thoại một cách ỉu xìu, không dám chụp tiếp nữa.
Mẹ ơi.
Khí chất của tổng giám đốc Lệ trong truyền thuyết thật sự là quá sắc bén.
Đáng sợ quá.
Bọn họ hầu như ai nấy đều không dám thở mạnh không dám lên tiếng.
“Chú à…chú hung dữ như vậy làm gì chứ, dọa người ta sợ rồi. Bảo sao bên ngoài đều đồn rằng chú bạc tình bạc nghĩa, máu lạnh vô tình.
Thường ngày chú cũng hù dọa người khác như vậy sao.” Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật: “Không lẽ anh nên cười với bọn họ sao? Chụp trộm người khác, vốn đã là hành động bất lịch sự rồi” “Nhưng nhìn thấy người nổi tiếng thì ai cũng không nhịn được mà muốn chụp ảnh chứ” “Em là người nổi tiếng, hay là anh?”
“Ờ….dù sao thì chúng ta cũng đã lên mục tìm kiếm vài l được coi là vậy mà” Lệ Minh Viễn không nói gì.
Nếu cô nhóc thích như vậy thì tùy ý đi.
Anh không quan tâm những thứ này, lại càng không coi trọng.
Tô Noãn Tâm thấy vậy liền vô cùng thân thiện mà túm lấy tay của ông chú nhà cô, huơ huơ tay về phía bên kia.
Nội tâm Lệ Minh Viễn hoàn toàn sụp đổ.
Nhóm nam nữ thanh niên đó thấy vậy, ai nấy đều to gan hơn, cầm điện thoại lên tiếp tục chụp.
Tô Noãn Tâm thân thiện cười với bọn họ.
Không bao lâu sau, Tô Ngọc Mỹ đã đến. Tô Noãn Tâm và Lệ Minh ‘Viễn cùng nhau rời khỏi.
Những bức ảnh bị chụp được rất nhanh đã nổi tiếng trên facebook.
Tin đồn nhảm về tay chưa đánh đã tan.
c Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm giận dõi chia Không dựa vào gì khác, chỉ dựa vào khóe miệng co rúm, vẻ mặt bất đắc dĩ của Lệ Minh Viễn nhìn Tô Noãn Tâm. Trong ánh mắt còn tỏa ra tia sáng yêu chiều thì đã là chứng cứ rành rành rồi.
Đây tuyệt đối là sự thành tâm lớn nhất để biểu đạt ánh mắt yêu thương của mình của một tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng hà khắc vô tình rồi.
Quả thực không cần quá yêu.
Trong nhà hàng đồ Tây, Tô Ngọc Mỹ, Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm vừa ngồi xuống thì đột nhiên có hai người quen ngồi xuống bàn bên cạnh.
Sắc mặt bà Cố cứng đờ, vô cùng khó coi mà quét qua nhìn bọn họ.
một cái…Bà ta chỉ cảm thấy mình và Tô Ngọc Mỹ tuyệt đối là kẻ thù từ kiếp trước.
Ra ngoài ăn bữa cơm mà cũng có thể gặp nhau.
Lần này, ngay cả Lệ Minh Viễn cũng ở đây.
Nghĩ đến chuyện trước đây từng thề độc cùng con cái trong bệnh viện, bà ta nén nhịn sự uất ức mà đứng dậy cùng Cố Thanh Nhã rời khỏi nhà hàng. Từ đầu đến cuối không hề nói một câu.
Tô Noãn Tâm làm một cái mặt quỷ về phía bọn họ.
Sau đó lập tức bị mẹ cô đánh một cái lên trán.
Tô Noãn Tâm ôm trán, cau mày nói: “Mẹ, mẹ lại đánh con rồi”
“Ai bảo con nghịch ngợm”
“Chú nhìn mẹ kìa.”
“Đáng đời Tô Noãn Tâm trực tiếp ôm mặt nói: “Không sống được nữa rồi” Tô Ngọc Mỹ trực tiếp bị chọc tức mà bật cười, tức giận nói: “Đừng bày trò nữa “Hừ, đã lâu vậy rồi mẹ không gặp con, không nhớ con thì thôi, chưa nói được hai câu đã đánh con rồi”
“Mẹ đánh nhẹ như vậy, da con lại dày, có thể đánh đau con hay sao?”
“Trái tim con bị tổn thương rồi” “Bớt giở trò nghịch ngợm với mẹ đi…Mau ăn cơm, chiều nay mẹ hẹn người khác đi tắm suối nước nóng rồi?
“ồ, mẹ hẹn ai đi vậy? Là nam hay là nữ?”
“Hai người đồng nghiệp của mẹ, con nghĩ cái gì vậy hả…Tô Noãn Tâm mẹ nói cho con biết, nếu con còn có ý nghĩ muốn khiến mẹ con hết độc thân nữa thì mẹ sẽ đánh chết con đó!”
“Đó là ý tốt của con, sợ là sau này mẹ già rồi không hề có chút sắc đẹp nào nữa. Không có ai cần mẹ, xem mẹ làm thế nào!”
“Vậy thì mẹ cũng có thể sống một mình thật tốt”
“Mẹ quá tự phụ rồi!” y cũng không cần con lo lắng, con lo cho bản thân mình cho tốt là đủ rồi Tô Noãn Tâm bày ra một cái mặt quỷ với bà, Tô Ngọc Mỹ giơ đũa lên muốn đánh cô, Tô Noãn Tâm dùng tốc độ bàn thờ trốn vào trong lòng Lệ Minh Viễn.
Sau đó dùng vẻ mặt vô cùng đắc ý mà khiêu khích nhướng mày với mẹ mình.
Tô Ngọc Mỹ trực tiếp bị tức giận mà bật cười.
Con nhóc này đúng là càng ngày càng nghịch ngợm.
Lệ Minh Viễn cũng cảm thấy rất buồn cười…đồng cảm với Tô Ngọc Mỹ. Cô nhóc này thực sự là càng ngày càng nghịch ngợm.
Không phải là giả vờ nghịch ngợm.
“Còn ăn cơm nữa không?”
“Ăn chứ…Chú gọi cho em là được rồi, cái gì em cũng ăn được” Tô Ngọc Mỹ nói: “Mẹ gọi một phần đồ ăn nhẹ là được rồi, dạo này mẹ ăn kiêng, không thể ăn đồ ăn có nhiều calo”
“Mẹ à, mẹ cũng đâu có tìm bạn trai…giảm cân cho vóc dáng đẹp như vậy cho ai nhìn chứ.”
“Mẹ con tự nhìn thì tâm trạng sẽ tốt, mặc quần áo đẹp, lộ vóc dáng chẳng lẽ không được sao? Vì sao nhất định phải cho người khác nhìn chứ? Đây là cách nhìn nông cạn gì vậy?” Vẻ mặt Tô Noãn Tâm đầy khó tin nhìn Lệ Minh Viễn: “Chú à, em nông cạn sao?”
“Ừ, nông cạn”
“Em…em vậy mà lại nông cạn.”
“Dì Tô không tìm thấy bạn trai là chuyện rất quan trọng sao? Tâm trạng tốt là đủ rồi” Đúng nhỉ, xem qua tính cách của mẹ thì mẹ sống rất tốt, vừa xinh đẹp, da đẹp mà vóc dáng cũng tốt. Trạng thái tốt đến mức bùng nổ.
Hình như thế này, cũng rất tốt nhỉ?