Chương : Mẹ đã đồng ý cho con nhóc chết tiệt con nói xằng nói bậy với người khác
“Nhưng mẹ em sau này già rồi thì phải làm sao?”
“Không phải có em chăm sóc khi về già rồi sao? Nếu không sinh em ra có ích lợi gì?”
“Phốc…nuôi để phòng khi già sao? Vậy mẹ em sau này phải sống chung với chúng ta rồi”
Tô Ngọc Mỹ vội nói: “Mẹ mới không cùng sống chung với các con…Trừ phi các con sinh cháu trai với cháu gái rồi thì mẹ có thể tạm thời sang đó giúp các con giữ, nếu không cũng lười xem các con ngày ngày chim chuột với nhau”
“Ha ha, con chính là muốn diễn cho mẹ xem…thế này mẹ sẽ không nhịn được mà muốn tìm bạn trai rồi”
“Trừ khi người mà mẹ con đợi xuất hiện…nếu không, con nghĩ cũng đừng nghĩ”
“Người trong mộng gì đó của mẹ không chắc đã tồn tại trong hiện thực, nghĩ cái gì vậy chứ!”
Tô Ngọc Mỹ không khỏi lúng túng nhìn Lệ Minh Viễn một cái nói: “Minh Viễn…cũng biết rồi?” Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: “Dạ.
“Mẹ cho con nhóc chết tiệt con nói xằng nói bậy với người khác!”
“Me…lại đánh con, trời ơi còn có thiên lý nữa hay không…Chú đâu phải người khác”
“Vậy cũng không được nói, sớm biết mồm miệng con nhóc chết tiệt con không giấu được chuyện gì thì lúc đầu mẹ đã không nói với con cái gì cải”
Lại nghe Lệ Minh Viễn nói: “Dì Tô…trong lòng dì có chấp niệm, lại còn rất sâu…Nếu vậy cháu sẽ ủng hộ sự lựa chọn của dì”
Tô Ngọc Mỹ không khỏi sửng sốt nói: “Ách…Minh Viễn không cảm thấy dì như thế này sẽ không bình thường sao?” “Không có cái gì bình thường không bình thường cả, làm những gì mình muốn…cuộc đời không hối hận” Cuối cùng Tô Ngọc Mỹ đã được người khác công nhận loại suy nghĩ này, rất vui mừng nói: “Vẫn là Minh Viễn biết lý lẽ”
“Mong sự chờ đợi nhiều năm như vậy của dì Tô…là đáng giá” Tô Ngọc Mỹ mỉm cười nói: “Đáng giá hay không thì cũng không hối hận..?
“Mẹ…bây giờ mẹ có thường mơ thấy đôi mắt đấy sao?” Tô Ngọc Mỹ gật đầu nói: “Gần đây…thường xuyên năm mơ.
thấy…trong lòng mẹ dường như có một linh cảm chủ nhân của đôi mắt đó rất nhanh sẽ xuất hiện…vì vậy mẹ cũng không sợ các con cười nhạo.
mẹ…mẹ muốn thay đổi bản thân.. chính là vì đôi mắt đó, nếu như một ngày nào đó xuất hiện…có thể gặp được thì cho dù kết quả thế nào thì mẹ cũng muốn để cho người đó một ấn tượng tốt trong hiện thực” Ôi trời ơi.
Đây quả thật là khó có thể tưởng tượng được.
Mẹ cô đúng thật là không bình thường rồi Lệ Minh Viễn trong lòng lại phức tạp nói: thích dì Tô thì sao?” Nếu như người đó…không y thì dì gặp rồi thì sẽ không có tiếc nuối nữa” Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Cháu hiểu lòng của dì Tô rồi” Nếu như là thế này thì tốt.
Ít nhất cũng sẽ không bị tổn thương.
Mặc dù không biết năm đó Tô Ngọc Mỹ và Kỷ Vân Tiêu hai người đến từ hai thế giới khác nhau như vậy mà thần xui quỷ khiến thế nào mà lại ở cùng nhau.
Cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.
Nhưng có lúc Lệ Minh Viễn sẽ nghĩ, người mắt cao hơn đầu như Kỷ Vân Tiêu…có lẽ, chỉ là do việc xảy ra do thần xui quỷ khiến mà thôi.
Cũng giống như anh và cô nhóc lúc đầu vậy.
Nếu như sau lần đó cô nhóc không gọi điện thoại cho anh cũng không yêu cầu anh chịu trách nhiệm thì cũng không có bất kỳ xuất hiện gì ở phía sau, không có tình cảm của hiện tại.
Xa cách mười mấy hai mươi năm sau gặp lại thì cũng chỉ là sự tồn tại của người xa lạ mà thôi.
Vì vậy Lệ Minh Viên khá lo lắng, Kỷ Vân Tiêu vừa tỉnh lại, có lẽ ở trong thế giới của ông ta Tô Ngọc Mỹ chỉ tồn tại như một người xa lạ.
Hoặc có thể trong ký ức của ông ta vốn không có người nào tên là Tô Ngọc Mỹ hết.
Nếu chấp niệm của dì Tô sâu như vậy, rất có thể dì sẽ bị tổn thương nặng nề.
Rốt cuộc thì chấp niệm đó đã theo dì lâu như vậy, thậm chí còn xuất hiện cả trong mơ lâu như vậy, trong lòng còn chờ đợi bao lâu nay.
Tô Ngọc Mỹ nhìn anh đầy biết ơn rồi nói: “Vẫn là Minh Viễn hiểu chuyện” Tô Noãn Tâm chu mỏ nói: “Mẹ…Con thì không hiểu chuyện sao? Là con nói cho chú biết đấy, nếu không chú làm sao ngoan hiền, hiểu chuyện trước mặt mẹ chứ như vậy chứ?”
“Ngậm miệng lại, nhanh ăn đi, ăn xong thì đi với Minh Viễn! Mẹ con không cần con nữa” Vẻ mặt Tô Noãn Tâm đầy đau khổ nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Chú, mẹ em không cần em nữa…” “Ngoan, anh cần em” “Ha ha, vậy em cũng không cần mẹ nữa, em có chú là đủ rồi, chú là tốt nhất!” Tô Ngọc Mỹ giận giữ nhìn cô, tức giận nói: “Con có ăn cũng không thể ngừng miệng” Sau khi ăn trưa xong, Tô Ngọc Mỹ đi ngay đến nơi đã hẹn.
Tô Noãn Tâm không muốn về nhà nhanh như vậy nên đã cùng Lệ Minh Viễn đi xem phim, ở trong rạp chiếu phim chơi một lúc rồi hôn nhau.
Sau khi bộ phim kết thúc mới thỏa mãn rời đi.
Quả nhiên…vì sao yêu nhau thì phải xem phim.
Chơi hôn nhau ở rạp chiếu phim, thực sự rất có cảm xúc…xung quanh đều có người.
Cảm thấy thật ngại ngùng.
Khuôn mặt Tô Noãn Tâm vẫn luôn đỏ bừng từ cho đến khi ra khỏi rạp chiếu phim.
Ngay cả mang tai của Lệ Minh Viễn cũng có chút nóng.
Cô nhóc…đúng là không nên quá to gan.
Từ rạp chiếu phim về nhà cũng đã hơn bốn giờ chiều rồi.
Lệ Minh Viễn về nhà không lâu thì nhận được điện thoại của Lệ Minh Thành gọi đến.
Anh một chút cũng không tò mò, Lệ Minh Thành sẽ gọi cuộc điện thoại này.
Anh đi một chuyến đến nhà họ Kỷ cũng luôn hiểu được một số thứ.
Cô nhóc chơi mệt rồi, điệu bộ buồn ngủ nằm sấp ở trên giường.
Sau khi Lệ Minh Viễn đắp chăn cho cô mới cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng rồi ấn nút trả lời.
“Anh.. anh ở nhà à?”
“Ử, mới về nhà, có việc gì?”
“Em cũng cũng vừa từ nhà họ Kỷ về không lâu…”
“Gặp ông nội rồi à?”
“Vâng…”
“Ông nội hỏi em cái gì
“Hỏi rồi, nhưng em không trả lời hết tất cả…
Hôm nay Kỷ Vân Như cũng có mặt, còn có anh trai Kỷ Kiều Văn của Hoài An”
Lễ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Kỷ Vân Như nói gì rồi?” L
Lệ Minh Thành kể lại cho Lệ Minh Viễn một lượt không sót một chữ những gì xảy ra trên bàn ăn nhà họ Kỷ.
Lệ Minh Viễn trực tiếp cười chế nhạo nói: “Kỷ Vân Như đây là đang thăm dò tham vọng của em…sau khi thăm dò xong đến gặp anh, cô ta sẽ biết nói như thế nào” tỷ Vân Như…sẽ đi gặp anh sao?”
“Không quá ba ngày, sẽ”
“Anh…nhà họ Kỷ, có phải là không chỉ muốn nhà họ Lệ giúp đỡ tiền thuốc men của Kỷ Vân Tiêu mà còn muốn nhà họ Lệ giúp bổ sung vào lổ hổng khác của nhà họ Kỷ sao?”
“Khẩu vị của Kỷ Vân Như không phải chỉ là một mặt…Nhưng những thứ này không phải việc mà em lo lắng, anh có thể xử lý được”
“Nhưng mà anh…Em cứ luôn cảm thấy sẽ vì việc cưới xin của em mà mang đến không ít rắc rối cho gia đình”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Bất cứ thứ gì trên đời này thì đều có thứ phải từ bỏ và thứ nhất định có được…Em không cần phải vì những thứ này mà thay đổi cách nhìn với Kỷ Hoài An…chuyện rắc rối sẽ có, nhưng đối với anh mà nói thì không phải là việc gì lớn…Anh quan tâm đến ông nội, ông nội quan tâm em…Ông cảm thấy Kỷ Hoài An và em hợp nhau, tình cảm tốt, cưới Kỷ Hoài An vào cửa để bên cạnh em, thực hiện được một tâm nguyện của ông cụ, anh nghĩ rằng xử lý những việc rắc rối này là đáng giá…vì vậy em không cần phải áp lực gì cả”
Đáy lòng Lệ Minh Thành không khỏi rung động, cười khổ nói: “Thật cảm ơn anh và anh họ đã vì em mà lo nghĩ như vậy…
Thái độ của Kỷ Kiều Văn như thế nào?” “Em cảm thấy rất tốt..”
Sau đó kể lại những gì mà Kỷ Kiều Văn đã nói với cậu.