Chương : Để thắng được đàn chị, em không cần mặt mũi nữa
Tóm lại, lúc anh ấy ở một mình, cũng rất nhàm chán.
Vì vậy mà lúc cô nhóc này gửi tin nhắn cho anh, anh hầu như không có chút do dự nào, liền qua đây đón cô.
Rất nhanh, xe liền đi tới khách sạn.
Sau khi về tới phòng ở khách sạn, Minh Dao liền mở phát trực tiếp.
Trước tiên là đăng lên facebook, rất nhanh, số người vào phòng liền bắt đầu tăng lên không ngừng.
Minh Dao cười tít mắt chào hỏi mọi người: “Xin chào mọi người, em là Minh Dao… Nhiếp Hạo đang thay quần áo, một lát nữa sẽ xuất hiện!” Hôm nay một chút nữa bọn em sẽ liên kết với đàn chị, chị ấy đang ở trong nhà của anh Lệ em, chúng em một chút nữa sẽ PK đánh võ đài!
Các anh, các chị, các chú, các thím, mọi người nhất định tặng nhiều vào nhé~!
Minh Dao không muốn thua đâu!” Bên dưới có rất nhiều bình luận.
LĐược thôi, không thành vấn đề! Minh Dao cứ đấu đi! ]
[Tôi chuẩn bị cho Minh Dao tên lửa! ]
[Minh Dao cố lên! Nói Nhiếp Hạo hát tặng chúng tôi một bài, nhảy một đoạn gì đó, quà của chúng ta liền gửi không ngừng! ]
[Nhiếp Hạo đâu, Nhiếp Hạo đâu rồi! Muốn lén nhìn xem Nhiếp Hạo thay quần áo! ]
[Nói Nhiếp Hạo niệm kinh đọc lời thoại cho chúng tôi nghe đi! Hai mươi cái tên lửa liền tặng cho! ]
Minh Dao cười híp mắt đọc bình luận, một bên nói: “Em không dám gọi đâu, nếu có gọi thì mọi người tự gọi đi, haha! Em còn chưa nghe Nhiếp Hạo hát bao giờ cơi” Nhiếp Hạo thay quần áo xong rồi đi ra, Minh Dao đem máy quay tới chỗ anh ấy nói: “Nào, Nhiếp Hạo, cười với mọi người một cái đi” Nhiếp Hạo phối hợp cong khóe môi dưới… miễn cưỡng làm cho có lệ.
Nhưng mà người hâm mộ vẫn kêu gọi tên anh không ngừng, giống như những người điên vậy.
Minh Dao nhìn đồng hồ rồi nói: “Được rồi, em chuẩn bị bắt đầu kết nối với đàn chị đây nha!” Chưa được chốc lát, Tô Noãn Tâm liền bắt được kết nối.
Màn hình phân thành hai bên.
Người hâm mộ bên phía phòng của Tô Noãn Tâm, chỉ có mười mấy ngàn người…
Mà người hâm mộ ở trong phòng của Nhiếp Hạo, lại hơn một trăm ngàn người…
Tô Noãn Tâm trực tiếp trở mình ở trên giường, khinh thường nói: “Minh Dao em hại chị à! Nhiếp Hạo có nhiều người hâm mộ như vậy, chị đấu có lại không chứ!”
“Đàn chị của chúng ta nói rất đúng, nhưng mà đừng có sợ nhat”
“Chị nghĩ là chị vẫn nên đi bán thịt khô thôi..”
“Người lớn không thể nói lời không giữ lời được! Em không biết, phải đấu thôi! Đàn chị thua rồi thì liền hát một bài cho người hâm mộ của Nhiếp Hạo nghe đi!”
“Chị không… Chị hát ngũ âm đều không tròn vành!”
“Vậy thì vẽ con rùa trên mặt, vẽ đầy cả mặt luôn!”
“Vậy thì không được đâu!”
“Đàn chị chính là chơi không nổi rồi!”
“Chị…” Tô Noãn Tâm hít một hơi nói: Cùng lắm thì chị đi gọi chú nhà chị tới!” Người hâm mộ ở hai bên, nghe xong cuộc đối thoại của hai người bọn họ, đều buồn cười chết đi được.
Nhiếp Hạo có tới mấy trăm ngàn người hâm mộ, lần lượt đều có mặt.
Tuy là Tô Noãn Tâm chỉ có mười mấy ngàn người hâm mộ, bởi vì phải PK nên độ nóng cũng tăng lên không ngừng, tăng tới mười mấy ngàn.
Nhưng với Nhiếp Hạo, vẫn là tỉ số một với mười… lo lắng chuyện thắng thua cũng không phải là quá lớn.
Nhưng ai mà không biết, Tô Noãn Tâm có chú chứ!
Tổng tài bá đạo Lệ Minh Viễn … Một món quà của anh tặng thôi, gần như có giá trị hơn mười mấy ngàn người hâm mộ tặng cộng lại.
Vì vậy trận PK này, vẫn cứ là rất hồi hộp.
Vì vậy người hâm mộ đều nháo nhào lên, chỉ muốn xem kịch hay ở phía sau.
Minh Dao cười tít mắt hướng về phía Nhiếp Hạo nhíu mày nói: “Nhiếp Hạo, vậy em bắt đầu đây, một lát nữa anh nhất định phải tăng lực cho em, đàn chị có chú, em chỉ có anh thôi đó!”
Nhiếp Hạo lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi không thua được đâu..”
“Vậy nếu thua rồi thì anh phải hát, anh phải vẽ mặt rùa đó!” “Em đừng có mơi” “Đừng có hòng bắt nạt nhóc con”
“Là em tự mình muốn chơi” Minh Dao bĩu môi, vẻ mặt hờn giận nhìn màn hình nói: “Sao các người có thể hâm mộ Nhiếp Hạo được chứ… Anh ấy đáng ghét như vậy!
Đến trẻ con cũng ức hiếp mà” Người hâm mộ đều buồn cười chết đi được.
“Tóm lại là em không quan tâm, nếu thua rồi thì Nhiếp Hạo phải bị trừng phạt! Không phải các bạn muốn thần tượng của các bạn bị vẽ đây mặt chứ, mọi người mau tiếp thêm lực cho em đi” Minh Dao bắt đầu chơi xấu.
Nhiếp Hạo tức giận nói: “Dựa vào cái gì chứ?” “Dựa vào việc em chưa có đối tượng! Đàn chị có chú của chị ấy rồi, mất mặt trước mặt mấy trăm ngàn người, cũng không phải chuyện to lớn gì… Nếu em mà mất mặt như vậy, sau này tìm không được chồng nữa thì phải làm sao! Anh ức hiếp em phải không!”