*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Đó là thẻ phụ của anh, em nhập thêm một số không nữa cũng có thể chuyển đi được.
Tô Noãn Tâm lập tức bị dọa sợ, thốt ra mà không kịp nghĩ: “Ôi đệch.
.
.
Thì ra còn có thể thêm một số không nữa.
"
Lệ Minh Viễn nhíu mày, nói: “Sao em không có dáng vẻ của phụ nữ một chút nào vậy, mở miệng khép miệng là nói bậy!”
"Ấy.
.
.
Không phải do em ngạc nhiên quá thôi sao! Xuân Mạn nói cái thẻ này nhiều nhất có thể chuyển mấy tỷ.
.
.
Kết quả là chú nói có thể chuyển được ba nghìn tỷ, không phải rất dọa người sao?”
Vào giờ khắc ấy, tất cả mọi người trong đoàn kịch đều sửng sốt đến ngày người.
Mẹ nó chứ, ba nghìn tỷ đó!
Đừng nói Tô Noãn Tâm, ngay cả bọn họ cũng
muốn chửi bậy!
Cô có nhiều tiền như vậy rồi còn đi đóng phim làm cái mẹ gì chứ!
Sắc mặt của Hứa Bảo Châu cũng đen như đít nồi rồi!
Chỉ nghe thấy Tô Noãn Tâm nói bằng giọng ngọt ngào: "Chú không cần giải quyết giúp em đâu, em có thể tự giải quyết mà.
.
.
Không phải chuyện to tát gì, hơn nữa người ta là phụ nữ, chú đường đường là đàn ông, bắt nạt phụ nữ thì không hay.
.
.
Chủ yên tâm, người của đoàn phim đều tin em mà! Luôn có người đứng ra nói giúp em đấy chứ.
"
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Ừ.
”
"Vậy em cúp điện thoại trước chú nhé.
À đúng rồi, mấy ngày nữa mẹ em xuất viện, chú giúp em đến đón mẹ về nhà nhé.
Nếu em rảnh thì em tự mình đi, còn không thì chú giúp em nhé, được không?"
“Được.
”
“Cảm ơn chú.
.
.
Vậy em cúp điện thoại nhé, chuyện vẫn chưa giải quyết xong nữa!
“Ừ.
Có chuyện gì phiền phức thì tìm anh lúc
nào cũng được.
“Tuân lệnh.
”
Sau khi nói chuyện điện thoại, trên mặt Tô Noãn Tâm vẫn đầy ắp ý cười.
Cô chỉ thấy cái cảm giác có người chống lưng thật tuyệt!
Cô lạnh nhạt liếc nhìn về phía Hứa Bảo Châu, nói: "Hứa Bảo Châu, cô còn có thể mượn cớ gì đổ cho tôi lấy trộm đồng hồ của cô nữa không?”
Hứa Bảo Châu cau mày, nói: "Ai biết cô có phải là người tay chân không sạch sẽ hay không! Nhìn thấy đồ gì đắt tiền là ngứa tay muốn trộm.
.
.
Tô Noãn Tâm, đừng cho rằng cô có đại gia chống lưng phía sau thì cô giỏi! Cho đến lúc không nổi nữa thì tìm một ông chú già thay thế! Buồn nôn chết đi được!”
Dương Diễm lập tức xông ra, nói: "Hứa Bảo Châu, cô bớt xúc phạm người khác đi! Làm gì có ông chủ già nào, đó chính là chồng chưa cưới của Noãn Tâm, người ta vẫn còn rất trẻ! Gọi “chú” chẳng qua là cách thể hiện tình yêu của Noãn Tâm mà thôi! Tôi với Xuân Mạn đã từng đến nhà chồng chưa cưới của cậu ấy ăn cơm rồi, chính mắt tôi nhìn thấy! Cô còn nói như thế nữa thì đừng trách tôi không khách khí
Lâm Xuân Mạn cũng nói: "Hứa Bảo Châu, tôi thật lòng khuyên cô đừng chọc đến người cô không thể chọc.
Vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi đó, chuyện giữa phụ nữ chúng ta thì tự chúng ta giải quyết, bảo người kia của cô ấy không cần động tay.
Nếu như người đó ra tay thì cô cứ đợi đến lúc bị cấm diễn đi!”
Hứa Bảo Châu mặt không đổi sắc, nói: “Tôi không quan tâm, dù sao đồng hồ của tôi ở trong túi xách của cô ta, cô ta có giải thích thế nào đi nữa cũng vô dụng! Chính là cô ta trộm đồng hồ của tôi!”
Chồng sắp cưới của Tô Noãn Tâm có tiền thì sao chứ?
Lục Viễn Phương không những có tiền mà còn có quyền nữa cơ
Cả cái thành phố này không có mấy người dám trêu chọc đến ông ta đâu.
Hôm nay nhất định cô ta phải hại Tô Noãn
Tâm bằng được.
Đạo diễn thưởng thức vở kịch còn đặc sắc hơn cả bộ phim mà ông ta quay thì cũng nhìn ra được một ít điểm chính.
Thứ nhất, Tô Noãn Tâm có một người chồng sắp cưới giàu có, căn bản không thiếu tiền, căn bản không để cái đồng hồ vài tỷ vào mắt, đương nhiên không đi trộm đồ của người khác.
Thứ hai, Hứa Bảo Châu cắn chặt không nhả vào chuyện Tô Noãn Tâm lấy trộm đồng hồ của cô ta.
.
.
Mà hiện trường thì không ai có thể giải thích được tại sao cái đồng hồ này lại xuất hiện trong túi xách của Tô Noãn Tâm.
Cho nên chuyện này ngược lại lại trở nên phiền phức rồi đây.
.