*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Noãn Tâm cau mày, nói: “Hứa Bảo Châu, cô chắc chắn vẫn không chịu dừng lại, vẫn muốn tiếp tục vu khống tôi? Chân tướng của chuyện này mà lộ ra cũng không có lợi gì cho cô đâu!”
Hứa Bảo Châu cười nhạt: “Sao? Sợ rồi? Tang chứng nhân chứng đều có đủ, tất cả mọi người trong đoàn phim đều nhìn thấy đồng hồ của tôi rơi ra từ trong túi xách của cô.
Cho dù chứng minh cô có tiền mua nhưng cũng không chứng minh được cô không trộm đồng hồ.
“Nếu đã như vậy.
.
.
Đạo diễn, vô cùng xin lỗi, những cảnh quay tiếp theo của ngày hôm nay không thể quay được rồi.
Có điều ông yên tâm, trạng thái ngày mai của tôi sẽ ổn lại thôi!”
“Mộ Diệc Thần, báo cảnh sát đi! Để cảnh sát đến giải quyết chuyện này.
Có điều, trợ lý nhỏ của Hứa Bảo Châu, tôi phải hảo tâm nhắc nhở cô trước.
.
.
Vu oan hãm hại người khác cũng là phạm tội đấy! Nếu tôi bị các người vụ oan thành công chuyện lấy trộm đồng hồ trị giá vài tỷ, ít nhất tôi cũng phải ngồi tù ba đến năm năm.
Cũng giống như vậy, nếu tra ra được là do các người vu oan hãm hại, Hứa Bảo Châu có thể sẽ không vấn đề gì.
.
.
nhưng cô thì không chắc đâu!
Tôi đoán nhé, Hứa Bảo Châu chắc chắn không tự tay để đồng hồ của cô ta vào túi của tôi, bởi vì cô ta là nữ chính của bộ phim này, cũng có chút nổi tiếng cho nên trong đoàn phim có không ít người để ý đến cô ta, còn cô thì lại khác.
Nếu cô muốn động tay động chân gì đó thì cũng không bị nhiều người quan sát như thế.
Cho nên là, nếu như cô làm thì bây giờ thừa nhận đi, tôi đảm bảo sẽ không tính toán gì.
Đương nhiên tôi chỉ muốn lấy lại thanh danh cho mình, cũng không muốn động chạm đến ai, chắc chắn không giống như mục đích của Hứa Bảo Châu.
Trợ lý của Hứa Bảo Châu là một cô gái trẻ, bị Tô Noãn Tâm nói như vậy thì bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu.
Mộ Diệc Thần cầm điện thoại lên, quay số 113.
"Alo, tôi muốn báo cảnh sát.
Ở đây có người.
.
.
.
“Tôi thừa nhận! Là tôi.
.
.
Là tôi bỏ đồng hồ vào trong túi xách của cô Tô.
.
.
Có điều đều là do cô Hứa sai tôi làm như vậy.
Nếu tôi không làm thế thì cô ấy sẽ đuổi việc tôi.
.
.
Nếu tôi làm thì sẽ được thưởng thêm một tháng lương.
.
.
Cô Tô, cầu xin cô đừng báo cảnh sát"
Mộ Diệc Thần lập tức nói với người phía bên kia điện thoại: "Anh cảnh sát, thật xin lỗi quá.
Chúng tôi đã giải quyết xong chuyện ở đây rồi.
Làm phiền anh rồi.
”
Sắc mặt Hứa Bảo Châu vô cùng khó nhìn: “Cô nói linh tinh cái gì thế hả? Tôi sai cô làm thế lúc nào? Cô đang vu oan cho tôi đấy à!”
Trợ lý của Hứa Bảo Châu đã bị dọa sợ đến bật khóc, tuy nhiên đầu óc vẫn rất rõ ràng.
Tính khí của Tô Noãn Tâm rất tốt.
Nếu cô thừa nhận thì cô ấy sẽ không tính toán gì với cô, giống như lời cô ấy vừa nói, cô ấy chỉ muốn chứng minh mình trong sạch là được.
Cô ấy cũng là người nói được làm được, cũng cúp điện thoại báo cảnh sát rồi.
Phản bội Hứa Bảo Châu thì cùng lắm mất công việc này mà thôi.
“Cô Hứa, tôi xin lỗi.
.
.
Chuyện mỗi ngày sau khi quay phim xong cô về khách sạn chửi mắng cô Tô đâu phải chuyện ngày một ngày hai.
.
Sắc mặt Hứa Bảo Châu trắng bệch.
.
.
Cô ta không thể ngờ rằng mình lại nuôi một kẻ phản bội ở bên người.
Cô ta cau mày, nói: “Cô bớt nói linh tinh lại.
.