Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

chương 104: công ty gặp chuyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Dê

Chưa ăn xong cơm, di dộng của Vương Văn Bân réo vang, cậu ta liếc một cái rồi đưa mắt nhìn Giang Tử Mặc, thấp giọng nói: "Có chuyện rồi."

Mặt Giang Tử Mặc trầm xuống như đã hiểu ra cái gì, hắn lập tức đứng lên, "Đi, đến công ty."

Quý Hoài sửng sốt, cũng đứng lên theo, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Tử Mặc nghiêng đầu nói: "Tối nay đi ngủ sớm đi, không cần chờ tôi về."

"Chú..." Quý Hoài muốn nói lại thôi.

Giang Tử Mặc đi ra tới cửa lại quay đầu lại, nói: "Cùng nhau đi."

Quý Hoài lập tức vui vẻ chạy theo, lần này Vương Văn Bân lái xe, cậu ta lái rất nhanh, suốt dọc đường ai cũng cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng. Xe dừng trước một tòa nhà, văn phòng này trông vô cùng rách nát, kiến trúc xập xệ như mấy ngôi nhà trong khu phố cổ.

Quý Hoài vừa nhìn suýt nữa còn tưởng đây là một tòa nhà sắp bị phá, nếu cậu không lầm, bên cạnh tòa nhà này có một cái vết nứt to đùng.

Giang Tử Mặc đi vào, ngay chính giữa lầu một là một cái thang máy, hai bên đều giống nhau, đặt các loại dùng cụ tập thể hình.

Lục Thất giải thích cho Quý Hoài: "Đây là phòng gym của công ty bọn anh, thiết bị gì cũng có, nhìn được chứ?"

Giang Tử Mặc liếc mắt, "Dùng được bao nhiêu lần? Một đám trạch nam không buồn xuống lầu một, mai tôi sẽ cho phá hủy chỗ này."

"Đừng mà, gần đây tôi chăm luyện lắm đấy."

"Cậu luyện thì có tác dụng gì?" Giang Tử Mặc lạnh tanh nói.

"Thế thì anh không hiểu rồi, có thể luyện dẻo dai." Vương Văn Bân cười nhe răng, "Tôi hy vọng anh ấy có thể luyện tập nhiều một chút."

Lục Thất hiểu ý Vương Văn Bân, huých cùi chỏ vào ngực cậu ta, "Mày mơ đẹp quá."

Quý Hoài cũng bị bọn họ chọc cười, cậu nghĩ nếu bọn họ vẫn có thể đùa giỡn như vậy thì chắc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Tòa văn phòng có tầng, các tầng lầu khác là gì cậu vẫn chưa biết, nhưng đã lên tới lầu rồi mà Quý Hoài chỉ thấy mấy cái bàn làm việc, không có quầy lễ tân, ngay cả nhân viên cũng chỉ có vài ba người.

"Họp." Giang Tử Mặc nói một tiếng rồi đi vào phòng họp ở gian phòng bên trái, vài người khó nhọc dứt mắt ra khỏi máy tính sau đó lết vào trong.

Quý Hoài tò mò nhìn bọn họ, Giang Tử Mặc đưa tay túm cậu ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đám người kia nhìn thấy Quý Hoài thì phấn chấn tinh thần hẳn lên, ánh mắt tỏa sáng lập lòe. Bọn họ nhìn Lục Thất, Lục Thất cúi đầu ho vài tiếng, sau đó gật gật đầu.

Đám người kia lập tức đứng lên cùng đồng thanh hô: "Chào chị dâu!"

Quý Hoài hoảng sợ, cũng đứng phắt lên. Giang Tử Mặc vẫn bình thản, nhìn lướt qua đám người kia sau đó kéo Quý Hoài ngồi xuống, nói: "Không cần để ý tới bọn họ."

Một người đàn ông mập mạp trong nhóm lên tiếng: "Lão đại, cậu rốt cuộc cũng mang chị dâu tới, cứ tưởng cậu giấu cả đời không cho bọn tôi nhìn cơ đấy."

"Lần đầu gặp không kịp chuẩn bị quà cáp! Thôi thì để em tặng chị dâu con chuột bảo bối của em." Một thanh niên cao gầy đứng lên móc từ trong túi ra một con chuột máy tính, dùng hai tay đưa tới trước mặt Quý Hoài.

Quý Hoài ngây người nhìn anh ta rồi lại quay ra nhìn Giang Tử Mặc, không biết có nên nhận hay không.

"Được rồi, xéo đi." Giang Tử Mặc nhíu mày, lạnh lùng nói.

"Haiz." Người thanh niên cao gầy khom người ngồi xuống, nhưng vẫn để lại con chuột trước mặt Quý Hoài.

"Nói chuyện nghiêm túc." Giang Tử Mặc gõ bàn, người đàn ông mập mạp nói: "Vẫn thế, hệ thống của chúng ta vừa bị người lạ xâm nhập, chúng chỉ vào được đến tầng bảo vệ đầu tiên, không ảnh hưởng tới số liệu ở tầng trung tâm, nhưng mấy công ty ở tầng bảo vệ thứ nhất thì có chịu ảnh hưởng."

Giang Tử Mặc gật gật đầu, hỏi: "Kết quả mới nhất thì sao?"

Mấy tên nhìn nhau, tiếc nuối nói: "Vẫn chưa bắt được thủ phạm."

"Lại để chạy mất?" Lục Thất tức giận đấm mạnh xuống bàn.

Vương Văn Bân mở laptop, nhấn vài cái, chiếu giao diện laptop của cậu ta lên màn hình lớn, "Có thể xác định đó là đám người Hoa Cẩm Lăng mang về từ nước ngoài, cụ thể là ai thì cũng không khó đoán, vẫn là mấy tên luôn theo dõi chúng ta thôi, lần này chúng không dùng IP nước ngoài nữa mà dùng dark web, không thể theo dõi chính xác dấu vết, nhưng tôi nghĩ bọn chúng ở ngay tại Kim Thành thôi."

Giang Tử Mặc trầm ngâm, hỏi: "Có tra ra hành tung của Hoa Cẩm Lăng không?"

"Tra rồi, tất cả những hệ thống phía bên hắn đã được gia cố thêm nhiều tầng bảo vệ, tạm thời chưa phá được." Thanh niên cao gầy áy náy nói.

"Hoa Cẩm Lăng giao cho Văn Bân, trong vòng ngày phải phá được tất cả các lớp bảo vệ."

"Được." Vương Văn Bân gật đầu.

Thảo luận xong, Giang Tử Mặc bảo bọn họ ra ngoài, đám người kia lập tức trở lại bộ dạng mệt mỏi, kéo lê kéo lết đi ra khỏi phòng họp.

Trước khi đi, mấy người đó đều móc từ trong túi ra vài món đồ đặt trước mặt Quý Hoài, xem như là quà gặp mặt. Quý Hoài nhìn đống đồ trước mặt: chuột máy tính, bảng vi mạch, tay cầm chơi game, còn có một đống vỏ kẹo.

Quà gặp mặt này hơi khó hiểu.

Giang Tử Mặc về văn phòng của mình, tậo trung tinh thần xử lý công việc. Quý Hoài cảm thấy hơi mới lạ, không dám làm loạn quấy rầy Giang Tử Mặc, cậu ngồi im ở đối diện Giang Tử Mặc, chờ hắn.

Qua một lúc lâu, Giang Tử Mặc xoa mí mắt, lúc nhìn về phía Quý Hoài thì nở nụ cười, vẫy tay gọi cậu: "Lại đây để tôi ôm một chút."

Quý Hoài đứng lên đi qua đó, Giang Tử Mặc ôm cậu vào trong ngực. Nháy mắt, tất cả sự mỏi mệt như tan biến hết.

Giang Tử Mặc cảm thấy sau này nên dẫn Quý Hoài đến công ty nhiều hơn mới được, lúc nào mệt chỉ cần ôm một cái là tiêu trừ hết uể oải mệt nhọc, có tác dụng hơn nhiều so với một ly cà phê.

Hoặc là, có thể làm một số thứ khác nữa...

"Chú Mặc, đang ở công ty đấy." Quý Hoài đỏ mặt, đè cái tay Giang Tử Mặc đang vén áo cậu lên.

"Em đừng lên tiếng, xong ngay bây giờ đây." Giang Tử Mặc vén áo cậu lên tới ngực, sau đó ngậm điểm nhỏ phía bên phải vào miệng.

"Ưm..." Quý Hoài cắn môi, thân thể run rẩy.

Hai tay cậu đẩy đầu Giang Tử Mặc ra, lại phát hiện ra tay mình đang run rẩy kịch liệt, cậu rên khẽ một tiếng, thấp giọng cầu xin, "Chú Mặc, về nhà rồi làm, nhé?

Giang Tử Mặc đen mặt buông ra, lúc này cửa thình lình bật mở, người đàn ông mập mạp khi nãy bước vào, "Lão đại, tôi nói với cậu..."

Quý Hoài lập tức kéo mạnh áo xuống, mặt đỏ bừng xuống khỏi người Giang Tử Mặc.

"Bần tăng chưa thấy gì cả, chưa thấy gì cả." Ánh mắt của người đàn ông mập mạp lập tức trở nên trống rỗng, sau đó xoay người lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Giang Tử Mặc đen mặt, đám người này thiếu tầm nhìn y như Lục Thất, hay là tìm người giải quyết từng tên một?

Giống như Vương Văn Bân giải quyết Lục Thất vậy, bọn họ sẽ không còn thời gian thì thầm to nhỏ sau lưng hắn nữa.

Giải quyết chuyện nhân sinh đại sự giùm nhân viên, Giang Tử Mặc là ông chủ đầu tiên làm như thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio