Edit: Dờ
Quý Hoài không dám lượn lờ trước mặt Giang Tử Mặc nữa, cậu sợ hai người không nhịn được lại làm loạn ngay ở văn phòng. Cậu ngồi vào sofa, tùy tiện rút một cuốn sách trên giá sách ra đọc.
Cậu vội vàng tới đây nên không mang theo cặp sách, bây giờ muốn viết chữ đọc sách cũng không được, nhưng cậu muốn ở cùng Giang Tử Mặc cho nên lấy bừa một cuốn sách trên giá xuống.
《Trí tuệ nhân tạo: Bản chất và tương lai. 》Quý Hoài rút bừa một cuốn, dù sao trên giá toàn là loại sách như thế này, chọn cuốn nào cũng như nhau. Có điều, Quý Hoài quay đầu nhìn Giang Tử Mặc, lúc trước cậu không biết Giang Tử Mặc làm về cái gì, giờ biết rồi cũng không thấy ngạc nhiên.
Trí tuệ nhân tạo: Bản chất và tương lai ( AI: Its Nature and Future), sách của Margaret A. Boden.
Chú Mặc lúc nghiêm túc làm việc hơi khác với bình thường, nhưng cũng có chút giống với tưởng tượng của cậu. Mí mắt rũ xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày lại.
Quý Hoài dựa vào sofa ngắm Giang Tử Mặc mà miệng cứ tủm tỉm, tình ý hiện lên trên mặt không thể giấu nổi. Cậu nhìn một lúc rồi tự thấy ngượng ngùng, dùng cuốn sách che lên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cong cong ngập tràn ý cười. Cuối cùng Quý Hoài chịu không nổi chính mình nữa, cắn môi che sách lên cả mặt, sau đó trượt người xuống nằm ra sofa.
Sách che trên mặt, Quý Hoài cảm thấy toàn thân thả lỏng, thoải mái từ thể xác tới tinh thần, chốc lát sau dần dần thiếp đi.
Đêm dần về khuya, Giang Tử Mặc rời mắt khỏi máy tính rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh tìm người.
Lúc nhìn tới sofa, bởi vì bị che nên Giang Tử Mặc chỉ nhìn thấy đôi chân của Quý Hoài đang xỏ đôi giày skate mà hắn mua cho, lên chút nữa chính là mắt cá chân xinh xắn, tuy nhìn không rõ, nhưng hắn nhớ rằng tối hôm qua mình có để lại dấu hôn trên đó.
Dù sao hắn cũng rất thích chỗ ấy, mỗi khi Quý Hoài nằm dưới thân thì sẽ vắt cả hai chân lên vai hắn, Giang Tử Mặc sẽ nghiêng đầu qua cắn lên mắt cá chân trắng mềm của Quý Hoài.
Mỗi lần hắn làm như thế, Quý Hoài sẽ cuộn ngón chân lại, chân cậu siết chặt hơn.
Giang Tử Mặc mới nghĩ vậy mà bụng dưới đã nóng lên, hắn chửi thầm một tiếng, đứng dậy.
Giang Tử Mặc tới bên người Quý Hoài, lấy cuốn sách trên mặt cậu ra. Quý Hoài ngủ rất ngon lành, bởi vì che sách nên hơi bí không khí, mặt hơi đỏ lên. Khi thấy gương mặt say sưa ngủ này, tất cả ý nghĩ cầm thú trong đầu Giang Tử Mặc đều chìm xuống, hắn ngồi xuống bế Quý Hoài lên đi tới gần giá sách, nhẹ trượt giá sách sang một bên, một căn phòng ngủ lộ ra.
Giang Tử Mặc ôm cậu đặt lên giường, Quý Hoài mơ màng mở mắt, Giang Tử Mặc vừa cởi giày cho cậu vừa nói: "Ngủ tiếp đi, tôi ngủ cùng em."
Quý Hoài "ưm" một tiếng rồi ôm chăn ngủ tiếp, Giang Tử Mặc cũng lên giường nằm cạnh cậu, nhắm hai mắt lại.
Bên ngoài, Vương Văn Bân vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính đầy những chuỗi code, vì tóc quá dài nên cậu ta dùng bút gài tóc lên. Lục Thất không có gì làm nên định ra ngồi chém gió với mấy tên lập trình viên, nhưng ai cũng ngại Lục Thất vướng chân vướng tay nên lại đuổi anh về chỗ Vương Văn Bân.
Lục Thất chửi thề mấy câu, Vương Văn Bân vẫn không hề ảnh hưởng. Anh đành ngồi trên ghế lấy điện thoại ra chơi.
Lục Thất chơi xong mấy ván, cổ hơi nhức mỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn Vương Văn Bân, cậu ta vẫn ngồi tư thế vừa nãy không xê dịch tý gì, Lục Thất đứng lên vòng ra sau lưng Vương Văn Bân nhìn thử, không hiểu một chữ nào.
Trừ mảng kỹ thuật ra thì việc gì trong công ty cũng do Lục Thất làm, kể cả bưng trà rót nước gọi shipper, tới việc đổ rác...
Trước kia Lục Thất cảm thấy mình là bà mẹ già của thiếu gia, nhưng từ khi thiếu gia lập công ty, Lục Thất thấy mình trở thành bà mẹ già của cả đám người ở đây.
Thế mà tụi này còn dám chê anh ồn ào!
Anh căm giận cào cấu giật tóc Vương Văn Bân, thầm nghĩ: Hình như chỉ có thằng nhãi thần kinh này không chê anh phiền phức.
Lục Thất bắt đầu cào cấu giựt nhéo đủ thể loại, cảm thấy cảm xúc trên tay rất tốt, anh chợt ngạc nhiên hỏi Vương Văn Bân: "Sao mày để tóc dài thế? Muốn nuôi dài để buộc lên à?"
"Ở châu Phi không tiện cắt tóc nên cứ để nó dài như thế." Vương Văn Bân đáp.
Lục Thất phẫn nộ buông tay, chuyển chủ đề, anh nhanh trí nói: "Để anh buộc lên cho mày nhé."
Thế là Lục Thất chạy vào kho chứa đồ lấy vài cọng dây thun, anh túm tóc Vương Văn Bân lên đỉnh đầu rồi buộc một cái dúm tóc xiêu vẹo.
Lục Thất lén liếc mắt nhìn Vương Văn Bân, thấy cậu ta vẫn chăm chú nhìn máy tính thì lặng lẽ rời đi.
Thanh niên cao gầy đeo kính khát nước quá không chịu được mới nhấc mông đi rót nước, lúc đi qua chỗ Vương Văn Bân, cậu ta kinh ngạc nói: "Anh Bân, style Hồ Lô Oa à?"
Vương Văn Bân quay đầu lại nhìn cậu ta, sau đó lấy di động ra soi gương, mặt cậu ta đen lại, nghiến răng nghiến lợi kéo dây thun xuống, hỏi: "Lục Thất đâu?"
"Bên kia." Thanh niên cao gầy chỉ tay về phía bàn làm việc góc trong cùng.
Vương Văn Bân đứng dậy đi qua đó, Lục Thất đang ghé vào bàn chèn filter cho mấy tấm hình anh chụp quả đầu đầy bím tóc của Vương Văn Bân khi nãy, cười tắt thở.
Vương Văn Bân đi đến bên cạnh anh giật lấy điện thoại, vừa nhìn thấy đống hình chụp thì tức điên cả người.
Lục Thất thấy không ổn liền lui về phía sau, nói: "Anh chèn cho mày cái váy hồng.... cũng... cũng đẹp phết còn gì."
Vương Văn Bân đen mặt xóa hết ảnh, nhưng lỡ tay trượt về hai cái ảnh phía trước, cậu ta sửng sốt ngẩng đầu lên.
Lục Thất nghĩ Vương Văn Bân còn đang tức, liền giơ ngón tay lên thề, "Chỉ có mấy tấm này thôi, hết rồi."
Sắc mặt Vương Văn Bân bình thường trở lại, động tác quen thuộc của Lục Thất làm cậu ta nhớ tới lúc còn nhỏ, cậu ta là một thằng nhóc quê mùa, chẳng biết một thứ gì, làm trò cười trước mặt Lục Thất bao nhiêu lần. Cậu ta không nói nhiều nhưng lòng tự trọng lại rất cao, có một lần phát hiện Lục Thất chụp ảnh dìm mình, Vương Văn Bân tức giận xanh cả mặt.
Khí đó Lục Thất cũng đứng trước mặt cậu ta thề rằng đó là tấm cuối cùng, đã xóa hết sạch ảnh rồi.
Vậy bây giờ cậu ta đang xem tấm ảnh gì đây???!!!
"Lục Thất!" Vương Văn Bân nghiến răng, giơ di động lên nói với Lục Thất, "Xóa hết rồi? Thế đây là cái gì?!"
"Á!" Lục Thất xấu hổ, lại sợ Vương Văn Bân xóa mất tấm ảnh, nhanh chóng giải thích, "Anh giữ giùm mày, về sau già rồi lôi ra xem, mày nhìn đi, hồi nhỏ mày đáng yêu biết bao nhiêu."
Ảnh chụp Lục Thất lần đầu dẫn Vương Văn Bân đi ăn cơm ở nhà hàng, Lục Thất tay nắm tay dạy Vương Văn Bân dùng dao nĩa, Vương Văn Bân học một lúc nhưng mãi không học được, bèn cầm cả tảng thịt bò lên cắn một ngụm mất nửa miếng thịt.
Lục Thất chụp hình đúng lúc Vương Văn Bân đang cầm thịt bò lên cắn, anh kinh hồn táng đảm nhìn Vương Văn Bân, chỉ sợ cậu ta thẹn quá mà xóa mất tấm ảnh quý giá đó.
Nhưng Vương Văn Bân lại không làm vậy, chẳng biết Lục Thất đã nói câu nào xuôi lòng cậu ta, cậu ta đưa di động lại cho Lục Thất, anh nhanh chóng nhận lại, Vương Văn Bân nói: "Vậy giữ lại tấm ấy đi, về sau già rồi chúng ta cùng nhau xem."
Lục Thất vội vã gật đầu như bổ củi, chỉ cần không xóa ảnh là được, dù sao lúc về già, anh không tin là mình vẫn không đánh lại Vương Văn Bân.
Đương nhiên, một lần nữa Lục Thất lại bắt sai trọng điểm.
Rạng sáng, máy tính trong phạm vi cả tầng đều vang lên, màn hình tự bật, phát ra báo động đỏ. Đám người bọn họ đang vạ vật nằm ngủ trên ghế hoặc sofa, lúc này lập tức tỉnh dậy.
Vương Văn Bân lấy sợi dây thun ở bên cạnh buộc tóc lên, phấn khích nói: "Lại tới nữa rồi?"
Đồng hồ của Giang Tử Mặc cũng kêu, hắn lập tức tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn Quý Hoài, thấy cậy vẫn ngủ say thì liền nhẹ nhàng xuống giường.
Hắn đi ra đứng cạnh Vương Văn Bân, hỏi: "Sao rồi?"
"Chờ đi, cho tôi một chút thời gian, nhất định sẽ bắt được." Vương Văn Bân lướt phím như bay, mười ngón tay tung bay gõ ra những ký tự Latin, mấy lập trình viên khác đều đứng chờ phía sau Vương Văn Bân.
Chỉ chốc lát sau, báo động đỏ đã hết, tất cả yên tĩnh trở lại.
Vương Văn Bân nhíu mày, người này còn gian xảo hơn cậu ta nghĩ, cậu ta định lén bắt lấy hắn, nhưng người kia giống như nhận ra có điều gì không đúng nên lập tức lui về.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vương Văn Bân nhanh chóng gõ ra một chuỗi ký tự, lần theo dấu vết của đối phương.
"Tôi có thể khẳng định chắc chắn tên này chúng ta chưa từng gặp bao giờ." Tên lập trình viên mập ú trầm mặt, Giang Tử Mặc cũng gật đầu, tiếp tục nhìn Vương Văn Bân thao tác.
"Từ từ, đây là cái gì?" Vương Văn Bân kinh ngạc ngừng tay lại, Giang Tử Mặc nhìn vào, chỉ thấy trên màn hình máy tính xuất hiện vô số những mảnh ghép, từng mảnh ghép tản ra bốn phía rồi lại hợp lại, cuối cùng dần dần hình thành một bức tranh.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc nheo mắt nhìn bức tranh trên màn hình.
Bức hình có hai bé trai, cả hai đều mặc tây trang tinh xảo, chúng nắm tay nhau, sau lưng là một khóm hoa hồng đỏ rực mơ hồ xếp thành hình trái tim. Diện mạo của đứa trẻ bên trái không rõ lắm, nhưng bên phải thì chính là phiên bản thu nhỏ của Giang Tử Mặc.
"Thiếu gia, hoa hồng này..." Lục Thất khiếp sợ nhìn Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc đẩy Vương Văn Bân ra tự mình ngồi vào máy tính, sau đó nhanh chóng gõ ra một hàng chữ.
"Chơi đủ chưa?"
Bên kia không đáp lại, bức hình ghép nháy mắt tan ra rồi dần dần biến mất, màn hình cũng trở lại thành màu đen.
Vương Văn Bân nhìn nhìn, nói: "Lão đại, anh quen người này à?"
Giang Tử Mặc gật đầu, mặt mày trở nên lạnh lẽo, Lục Thất dò xét sắc mặt hắn, muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
Giang Tử Mặc nói: "Tôi biết người này, chuyện này để tôi giải quyết, các cậu không cần bận tâm nữa."
Nói xong Giang Tử Mặc rời công ty, trước khi đi còn dặn Lục Thất kêu Quý Hoài dậy, đưa cậu tới trường.
Cho nên khi Quý Hoài vừa tỉnh lại đã thấy khuôn mặt của tên lập trình viên mập ú, "Chị dâu, để em nói cho chị biết một chuyện, vừa rồi có người tặng hoa hồng tỏ tình từ xa với lão đại đấy...."
"Quý Hoài: "..............."
- ------------------
"Tất cả những từ ngữ liên quan tới lập trình trong truyện này là do tôi bịa." - Anh Dờ, người suýt phải đóng tiền học lại môn web design căn bản cho biết.