Tần Mặc Sâm bỏ qua cảm xúc mới lóe lên, hỏi: “Sư phụ đối với con có công nuôi dưỡng, đương nhiên sẽ đứng ở vị trí thứ nhất trong lòng con rồi, vậy còn vị trí thứ hai là ai?”“Vị trí thứ hai...” Tô Khả Khả lẩm bẩm một câu, ánh mắt nhìn ra xa, lâm vào hồi ức.
Một lúc sau, cô mới nói: “Trước năm tuổi con sinh hoạt ở nhà lớn, chịu ân huệ của chú Trang, người năm đó nhận nuôi con.
Vợ của chú Trang họ Mạc, là một người đẹp ôn nhu, tuy lúc ấy con còn nhỏ, nhưng dì Mạc đối với con rất tốt, đủ để con nhớ cả đời.” Tô Khả Khả rời đi cùng sư phụ lúc năm tuổi, nhưng ngay từ nhỏ cô đã có trí nhớ tốt, tuy không rõ ràng lắm, nhưng gương mặt của dì Mạc, và âm thanh hát ru hát ru của dì vẫn luôn chiếm giữ một vị trí quan trọng trong lòng cô.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -- dembuon.vn - s.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và web trênCô nhớ rất rõ.Về sau, cô rời đi cùng sư phụ, sư phụ liền không có mang cô về lại nhà lớn.Lúc nhỏ, cô có nhắc tới một hai lần, sau này đại khái biết, thời điểm đó sư phụ không thể đưa cô đi đến đó được, cô liền không nhắc đến nữa.Cô sợ sư phụ đau lòng.Trong lòng cô, sư phụ mới là quan trọng nhất, sư phụ đối với cô tuy rằng có chút nghiêm khắc, nhưng cũng là vì hy vọng cô sớm có thể thông thạo dùng mọi thứ.Khi còn nhỏ nhà rất nghèo, so với hiện tại còn nghèo hơn, lúc ấy sư phụ ở Đào Hoa thôn còn không có nhà để ở, không có ai tìm ông ấy xem phong thủy, cũng không ai mua bùa chú của ông.Trong nhà cứ có cái gì ngon, sư phụ đều để lại cho cô.Lúc cô thèm, sư phụ còn leo cây cao đến mấy chục mét trộm trứng chim cho cô ăn.
Sau này khi ông lớn tuổi, cô liền nói ngán trứng chim, không muốn ăn.Hiện tại cô không ở nhà, còn không trèo lên cây cao như vậy, cho nên cô nghĩ, chờ cô tu luyện thành công, cô có thể lấy thật nhiều thật nhiều trứng chim về cho sư phụ ăn.Đột nhiên, Tô Khả Khả cảm giác trên đầu nặng nặng, thì ra là có một bàn tay to ở trên đỉnh đầu cô.Tô Khả Khả nhìn về phía nam nhân trước mặt.“Chú?”“Công ơn dưỡng dục thật sự rất quan trọng.” Tần Mặc Sâm xoa đầu cô: “Điều con có thể làm là chờ đợi đến lúc bản thân có năng lực, khi đó quay lại bảo vệ bọn họ.”Tô Khả Khả gật đầu.Chợt nhớ tới cái gì đó, cô cười rất thỏa mãn: “Tiền chú gửi cho con, con đã nhận được rồi, cảm ơn chú, về sau con sẽ càng cố gắng bảo vệ chú.”“Đây là số tiền vốn dĩ con nên nhận được.
Về sau nếu ta quên gửi tiền cho con, con có thể nhắc ta.” Tần Mặc Sâm khóe miệng hơi cong cong, trong mắt cũng hiện lên ý cười nhạt nhạt.“Ò...!Vậy thì mỗi ngày lúc con giúp chú bấm huyệt, thì có thể âm thầm ám chỉ một câu cho chú được không?”“....!Có thể.” Ý cười trong mắt người đàn ông có chút thâm ý.“Chú,chú làm việc tiếp đi, con không làm phiền chú nữa.”“Không có bận.” Tần Mặc Sâm liền nói, tầm mắt dừng ở bút lông trên bàn: “Vừa rồi chú đang tự luyện tập.”Hắn hỏi cô: “Nhóc con, chú muốn đi một nơi, con muốn ở nhà đọc sách, hay là đi cùng tôi?”Tô Khả Khả cười đến lộ ra hai má lúm đồng tiền: “chú quên con vừa nói gì sao, về sau con sẽ nỗ lực bảo vệ chú, trừ lúc đi học không thể đi theo chú, còn lại con sẽ luôn bên cạnh chú.”Tần Mặc Sâm trong mắt toàn là ý cười: “Phong cách làm việc hằng ngày của con cũng chuyên nghiệp đấy chứ.”“Đây là đạo đức nghề nghiệp của thầy phong thủy, có phong thái làm việc chuyên nghiệp hằng ngày là bước đầu tiên...”...Tần Mặc Sâm là người có địa vị, ngày thường toàn đi đến những nơi cao cấp, cho nên trên đường Tần Mặc Sâm lái xe đến một con phố cũ, Tô Khả Khả còn rất kinh ngạc.Cô tò mò đi theo chú của cô tiến vào một cửa hàng có một vị họa sĩ đang coi tiệm.Trong tiệm rất vắng vẻ, có một người khoảng bảy tám mươi tuổi.Lúc hai người tiến vào, vị lão nhân kia vẫn đang bận việc.“A Bà.” Tần Mặc Sâm thập giọng gọi bà.Lưu A Bà ngẩng đầu lên nhìn qua, vì hơi lớn tuổi, mắt có vẻ đã có chút đục, nhưng vẫn rất có tinh thần.Nhìn đến phía sau Tần Mặc Sâm, lên mặt lập tức cười đến xuất hiện nếp nhăn: “Đây là con nhóc của con à, con đó lâu rồi cũng không có đến chỗ của A Bà”Lão nhân nói tiếng phổ thông, nhưng mang theo nồng đậm khẩu âm của vùng khác, tựa như đến từ phía nam rất xa xôi.Tần Mặc Sâm nhắc nhở: “A Bà quên rồi ư, tháng trước con vừa mới đến, còn mang tới một khối ngọc thạch cùng gỗ đàn.”“A, nhìn xem cái trí nhớ của ta này, có phải con đặt cửa hàng của ta một đôi tranh cuộn không?”“Đúng vậy.”“Mấy ngày trước đã làm xong rồi, con đợi chút, ta đi lấy.”Chờ Lưu A Bà đi rồi, Tô Khả Khả mới nhìn Tần Mặc Sâm, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Tần Mặc Sâm giải thích với cô: “A Bà họ Lưu, mọi người đều kêu bà là A Bà, bà ấy không có con cái, mười mấy năm trước tới nơi này để mở cửa hàng đóng khung này, tay nghề đóng khung của bà rất tốt, đáng tiếc con phố it người qua lại, nên cuộc sống của bà có chút khó khăn.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -- dembuon.vn - s.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và web trênNgày thường nếu tôi rảnh sẽ đến đây, mua một ít bức tranh cuộn, đến nhiều, bà liền nhớ .”Mỗi một câu nói của Tần Mặc Sâm, Tô Khả Khả đều gật đầu.Chờ Tần Mặc Sâm nói xong, Tô Khả Khả mới nói: “Xem tướng mạo A Bà con liền biết, bà ấy là một người hòa ái dễ gần.”Lưu A Bà mang một hộp gỗ đi lại, mở hộp ra, một mùi hương đàn nhàn nhạt bay đến.Trong hộp có một đôi tranh cuộn, trục đầu làm bằng ngọc hòa điền tốt nhất, thân làm bằng gỗ đàn.
Tô Khả Khả hít một hơi thật sâu, nói với Tần Mặc Sâm: “chú, gỗ đàn này có chút tuổi, rất có giá trị.
Đàn hương có thể tránh côn trùng, tranh cuộn khi mở ra có mùi đàn hương sẽ giúp tránh côn trùng không làm hư.
Mà trục đầu ngọc cũng là linh ngọc tốt nhất, nhưng lại hấp thu khí ô uế.”Bàn tay thô ráp của Lưu A Bà sờ ngọc ở trục đầu, mắt hơi nhìu lại: “Đúng vậy, ngọc này rất tốt, lấy làm trục đầu có chút đáng tiếc.”Bà nhìn Tô Khả Khả: “Nhóc con rất am hiểu về ngọc?” Tô Khả Khả thẹn thùng cười: “Nếu muốn con phân rõ loại ngọc gì đó, con sẽ không làm được, chỉ là nghề của con có chút hiểu biết một ít.
Người chăm ngọc, ngọc bảo vệ người, nhưng ngọc và người ở cùng nhau cũng xem như là duyên phận.
Có duyên ngọc mới có thể giúp đỡ bảo vệ người, còn nếu không có duyên, người cũng không thể bảo dưỡng nó ngược lại còn có thể nhận lấy tai họa.”“Đúng vậy, ngọc phải xem đến duyên phận...”Tần Mặc Sâm ở một bên khẽ lắc đầu.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -- dembuon.vn - s.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và web trênHai người lại nói về những chuyện xa xăm.Hai người trò chuyện một lúc sau, Lưu A Bà đem tranh cuộn, cả cái hộp cùng đưa tới trước mặt Tần Mặc Sâm: “Con kiểm tra một chút.”“Không cần kiểm tra đâu, con tin tay nghề của A Bà.
A Bà, con muốn mượn chỗ của bà dùng một chút, viết một ít chữ, nếu viết tốt sau này liền phiền bà giúp con đóng một chút, liền dùng cái này làm tranh cuộn.”“Được được.”Lưu A Bà mang tới một tập giấy vẽ tốt nhất, bày trên mặt bàn sạch sẽ, bút cùng nghiêng mực đã chuẩn bị tốt.“A Bà, còn lại để con tự mình làm đi.” Tần Mặc Sâm thấy bà còn muốn giúp mình mài mực, chạy lại tiếp nhận đồ thỏi mực trong tay bà: “Chỗ này của bà toàn là đồ tốt, nên con chỉ có thể mặt dày mà đi tay không đến.”Lưu A Bà cười nói: “Con thường xuyên đến thăm cửa tiệm của bà, mấy thứ này đưa lại cho con cũng được, để ở nơi của A Bà, sớm muộn gì cũng đóng bụi.”Tô Khả Khả nhìn gương mặt của Lưu A Bà, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
Lúc A Bà cười rộ lên, nhìn qua càng thêm hiền từ, cũng không biết tại sao, đáy lòng cô lại sinh ra một tia kì quái.Hết chương : .Lê Hạ Băng.