Gương mặt của Lưu A Bà nhìn qua thì rất hoàn mỹ, không nói diện mạo, mà là tướng mạo.Đây là lần đầu tiên Tô Khả Khả nhìn thấy một người có tướng mạo hoàn mỹ như vậy.Làm người hiền lành, nhiều con nhiều phúc.....!Nhiều con nhiều phúc?Tô Khả Khả bỗng dưng ngẩn ra.Cô cuối cùng cũng rõ là kỳ quái ở điểm nào.Tướng mạo cùng phúc khí hỗ trợ lẫn nhau, tỷ như người hiền lành phần lớn có phúc khi, kết hôn cũng không có khả năng không có con cháu.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -- dembuon.vn - s.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và web trênNhưng A Bà này...vừa rồi chú có nói bà ấy không có con cháu, lẻ loi hiu quạnh, chuyện này có chút mâu thuẫn.Mà Tô Khả Khả ngay từ đầu không nhìn thấy điểm nào khác thường, là vì A Bà không cười, cung con cháu hãm sâu, đuôi mi rủ xuống, đúng là không có con cháu.
Nhưng khi bà cười lên, tướng mạo kia liền có thay đổi, biến thành nhiều con nhiều phúc!Một người có đến hai tướng số, Tô Khả Khả chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Lưu A Bà quay qua xem cô, gương mặt hiền từ hòi: “Nhóc con đây là lần đầu tiên con đến tiệm của bà sao? Nhìn con rất lạ mặt.”Tô Khả Khả gật đầu: “Đúng vậy A Bà, hôm nay con là lần đầu con tới đây.”Sư phụ thường nói, thế giới có vô vạn điều kì lạ, cô chưa thấy qua cũng không có nghĩa là không tồn tại, xí nữa hỏi sư phụ là sẽ biết.Tô Khả Khả không còn rối rắm vấn đề này nữa.Thấy chú của mình cầm lấy thỏi mực đang mài lên nghiên mực, Tô Khả Khả vội vàng nói: “chú, để con giúp chú, hồi trước lúc sư phụ viết chữ, đều là con giúp ông mài mực, chuyện này con biết làm.”Tần Mặc Sâm cũng không tranh vứi cô, đưa thỏi mực cho Tô Khả Khả.Tô Khả Khả hỏi Lưu A Bà một chút nước nóng, nếu có nước giếng hoặc nước suối sẽ càng tốt, nhưng ở đây không có điều kiện đó.Nhỏ vài giọt vào nghiên mực, cô nghiêm túc đứng một bên, một tay đỡ nghiên mực, một tay cầm thỏi mực, đem hai vật điều chỉnh vuông góc với nhau, tinh tế xoay vòng tròn.Đừng nghĩ đây chỉ là chuyện mài hai vật với nhau, mài mực cũng là một loại kiến thức, học thức mà không phải ai cũng biết.Không nặng không nhẹ, nhanh chậm phải vừa phải, không được quá nhanh hoặc quá chậm, mực nước sẽ bị thô mà không đều.
Nếu dùng lực quá nhẹ, tốc độ quá chậm, sẽ lãng phí thời gian mài mực.
Còn nếu dùng sức quá mạnh, tốc độ quá nhanh, mực sẽ thô và có vụn, màu mực cũng không được sáng.“Bé con thật không tồi a.” Lưu A Bà xem tư thế cùng động tác cô mài mực, không nhịn được khen một câu.Tô Khả Khả nhấc miệng cười trộm: “A Bà đừng khen con, chuyện con làm hư thì rất nhiều, cái mà con làm được chỉ có một chuyện như vậy.”Cái loại cảm xúc khi đươc người khác khen thật là vừa nghẹn ngùng lại vừa thích thú.“Mực tốt khi mài sẽ mịn, trơn, A Bà, mặc này của bà rất tốt a.” Tô Khả Khả nói, cười tủm tỉm nhìn về phía chú: “Khó trách chú muốn đi tay không đến đây viết chữ.”Ngày thường cô và sư phụ chỉ dùng mực loại kém, thời điểm mài sẽ nghe được tiếng sàn sạt vang lên.Đuôi lông mày Tần Mặc Sâm có ý cười: “Đúng vậy.
Đây là cái tốt mà chú muốn,vì vậy tới chiếm tiện nghi một chút.”“Được rồi nhóc con, tay không mỏi à?”Tô Khả Khả hơi giơ giơ cằm lên, vẻ mặt kiêu ngoại: “Cái này tính là gì, thời điểm con vẽ bùa, có thể liên tục vẽ ra một trăm tấm không ngừng, đã sớm luyện được, lực cổ tay hoàn hảo như thế này.”Chờ đến khi không sai biệt lắm, Tô Khả Khả mới lui qua một bên.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -- dembuon.vn - s.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và web trênCó vài người người khi viết chữ sẽ không muốn có người ở quá gần, vậy nên cô mới tránh ra xa một chút.Tần Mặc Sâm liếc cô một cái, biểu cảm thả lòng, ánh mắt lộ ra tia nhu hòa, sau đó lấy bút lông chấm mực nước, gạt bớt một chút rồi mới đặt đầu bút.Một nét bút tự nhiên hạ xuống, như một con giao long cưỡi thiên mã phi nhanh, mỗi chỗ đều che giấu mũi nhọn, có chỗ lại có vô vàn hàm súc, cho đến một bút cuối cùng, đột nhiên thu trở lại.“Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn” tám chữ to nổi bật trên giấy.Lưu A Bà xem đến liên tục gật đầu: “Tốt, viết rất tốt.”Tô Khả Khả lúc trước ở thư phòng đã nhìn thấy chữ hắn viết, lúc này xem cảnh hắn viết, tư thế cầm bút, ánh mắt chăm chú, cũng thành một bức họa, làm người xem cảm thấy đây là một cảnh đẹp ý vui.“Tại sao chú lại muốn viết tám chữ này? Là vì muốn tặng cho vị lão nhân nào sao?” Tô Khả Khả hỏi.Tần Mặc Sâm ừ một tiếng: “Một vị lão nhân ngày mai đại thọ bảy mươi, cái gì ông ấy cũng không thiếu, cho nên chú nghĩ muốn viết một bức tặng ông,”Tô Khả Khả cười nói: “Xem ra chú rất coi trọng vị lão gia này, con tin chắc ông lão sau khi xem nhất định sẽ cảm nhận được tấm lòng của chú.”Tần Mặc Sâm xoa xoa cái đầu nhỏ.“A Bà, đến giữa trưa ngày mai có thể đóng khung xong hay không?” Tần Mặc Sâm hỏi A Bà.“Có thể.
Đồ có sẵn, tranh con đặt lúc trước đều đã làm xong, chỉ còn một ít trình tự đơn giản.”“Vậy thì phiền bà.”“Ha ha, đây vốn dĩ là việc của A Bà, không phiền.”Lưu A Bà từ trong phòng lấy ra một cái hộp nhỏ: “Lúc ta làm tranh cuộn cho con, ngọc còn dư rất nhiều, có thể làm thành lắc tay hoặc phối với đồ trang sức, con vẫn lấy về đi.”Tần Mặc Sâm nhẹ nhàng đem hộp đẩy về: “Cái này đưa cho A Bà.”Lưu A Bà vội vàng xua tay: “Không được, không được, ngọc này quá quý giá, ngươi đã trả tiền cho bà trước đó.”“Tay nghề của A Bà hoàn toàn không thua mấy đại sư, bà xứng đáng có nó.”Tô Khả Khả cũng cười nói: “A Bà, bà liền nhận đi, ngọc này cùng bà có duyên.”Lưu A Bà lúc này mới không có từ chối nữa, tay phủ kín nếp nhăn sờ hộp ngọc, đóng kỹ hộp ngọc bỏ lại chỗ cũ.Tần Mặc Sâm và Tô Khả Khả nói chuyện cùng với bà lão gần nữa giờ sau mới rời đi.
Lưu A Bà đứng ở cửa, yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng hai người một lát, vẫn đục trong mắt trong nháy mặt trở nên minh mẫn không thôi, đáy mắt thậm chí còn có một tia kì dị, nhưng mà trong chớp mắt, bà lại rũ mi mắt xuống, vào lại cửa đóng khung.“chú, ngày mai người tham gia tiệc mừng thọ có mang theo con không?” Trên đường, Tô Khả Khả hỏi hắn.Tần Mặc Sâm hơi nhướng mi: “Con không thích hợp đi mấy loại tình huống này.”“nhưng mà con phải bảo vệ chú, lấy tiền mà không làm việc là chơi trò lưu manh.”Tần Mặc Sâm bị lời này của cô chọc cười: “Ai dạy con những lời này?”“Sư phụ nói, con cảm thấy có đạo lý.”Dùng lời nói thô tục giảng, lấy tiền không làm là lưu manh đùa giỡn, mà dùng hành động nói tới lời dạy, lấy tiền không làm việc sẽ thiếu người ta một cái ân tình, chọc phải nhân quả.Làm nghề như bọn họ, kiêng kị nhất là thiếu nhân tình, đụng phải nhân quả.
Nợ nhân tình nhiều, thân thể trở nên yếu đi nghiêm trọng, đối với tu hành có trở ngại.Tô Khả Khả có chí hướng to lớn là làm đại sư phong thủy, vậy nên chuyện có thể tránh cô đều tránh.Nhưng mà, mặc kệ Tô Khả Khả cảm thấy có lý như thế nào, Tần Mặc Sâm đều không đồng ý mang cô đi cùng.“Nếu gặp phải chuyện gì chú sẽ gọi điện cho con.”Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -- dembuon.vn - s.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và web trênTần Mặc Sâm dùng một câu chặn miệng cô nhóc.“Vậy thì...!Cứ cách mười lăm phút chú lại gửi cho con một tin nhắn báo bình an vô sự được không?” Tô Khả Khả thử hỏi, cuối cùng, còn cực kì nghiêm túc nói thêm một câu: “Con lo cho sự an toàn của chú, đặc biệt là tiệc mừng thọ nhiều người như vậy, người càng nhiều, càng dễ xảy ra chuyện.”Tần Mặc Sâm nhìn cô, không khỏi xoa nhẹ giữa hai lông mày.Nhóc con được voi lại đòi tiên: “...!Được.” Hắn đồng ý.Ngữ khí lộ rõ bất đắc dĩ, lại mang theo một chút cam tâm tình nguyện dung túng cô.Hết chương : .Lê Hạ Băng.