Bạch Tử nhìn trước mắt Vũ Minh, càng nhìn càng khó hiểu, hắn nhíu chặt hàng lông mày lại, sống nhiều năm như thế, lần đầu hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết thế này, hơn nữa lại cực kỳ quỷ dị
Hắn cảm nhận thấy trong đầu Vũ Minh có tới đạo ý chí, Vũ Minh là , tâm ma của hắn miễn cưỡng xem như là, vậy còn lại cái kia là gì?
Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu
Cũng không thể trực tiếp đánh thức Vũ Minh dậy, như thế chẳng khác nào trực tiếp biến hắn thành ngu ngốc
Trước kia còn cảm thấy Vũ Minh hắn có chỗ nào đó thay đổi, nhưng lại không biết rõ là chỗ nào, hắn còn cho rằng đó là ảo giác, nhưng bây giờ, hắn rất rõ ràng khẳng định tình trạng hiện tại của Vũ Minh rất là khó giải quyết
Chẳng lẽ là trí não số ? Dù thế cũng không đúng, cho dù thật sự là nó, nhưng còn cái cuối cùng là gì?
Vũ Minh nhập định đã qua hơn nửa giờ, nhưng mảy may cũng không có dấu hiệu tỉnh lại
Bạch Tử biết nhất thời hắn cũng không thể tỉnh lại, liền quay người ra ngoài
“Trong phạm vi mét, bất kỳ ai cũng không được tiến đến, nếu vi phạm, giết!” Bạch Tử nhỏ giọng nói
Nhưng là hắn vừa nói xong, đội hơn người xuất hiện bao vây lấy xung quanh
Nơi này chỉ là nơi ở lại tạm thời của đám học sinh, cũng không phải mấy căn nhà gỗ. Nhưng dù thế số người cũng rất là nhiều, còn có cả đám người của các thế lực khác
Nhưng là tất cả đều không ngoại lệ, đều bị trực tiếp đuổi ra ngoài, có vài người của mấy thế lực tức giận, nhưng là nhìn thấy lệnh bài của mấy người kia trực tiếp ngậm miệng, ngoan ngoãn cút ra ngoài
Không ra không được
Thiên Các, họ thật chọc không nổi
Nơi Vũ Minh ở trực tiếp biến thành nơi cách ly, không có bất kỳ ai có thể ra vào, bên ngoài chỉ biết Thiên Các đang làm gì đó, nhưng lại không ai dám hỏi, ôm bụng nghi vấn trong lòng
…...
Thoáng cái, Vũ Minh đã ở lại A Nhĩ bộ lạc được ngày, hắn bây giờ cũng nắm rõ tình hình nơi này
Tại A Nhĩ bộ lạc, thời gian có ngày có đêm, cũng không như nơi khác, bên ngoài là vùng nắng chói, bên trong lại là trời đêm, thật hết sức khác biệt
A Nhĩ bộ lạc chủ yếu phân chia làm loại công việc, nấu ăn, xây dựng, may mặc, chiến đấu, cũng là tầng lớp khác biệt
Tầng lớp chiến đấu là đám người có quyền nhất, tầng lớp khác nhìn thấy họ phải cung kính chào hỏi, nếu như khiến họ tức giận thậm chí có khả năng sẽ chết
Tầng lớp tiếp theo là xây dựng, họ chủ yếu là đi săn giết động vật, lấy gỗ
Thấp hơn là may mặc, cuối cùng mới tới nấu ăn
Tầng lớp nấu ăn phụ trách cả việc giặt rửa, sinh hoạt hàng ngày của bộ lạc
Cũng khó trách phụ nữ ở đây là giai cấp thấp nhất, họ không chỉ yếu đuối, hơn nữa lại rất khó có thể trở thành dũng giả, đặc biệt là những người con gái của tầng lớp thấp, họ không đủ đồ ăn để bổ sung dinh dưỡng, không có cơ hội chiến đấu, cũng không có ai dạy họ
Cho nên họ chỉ có thể làm những công việc vặt
Mặc dù có chút bất mãn với cái chế độ này, nhưng Vũ Minh biết bản thân nói ra cũng không có ai nghe, hơn nữa dù thật làm theo cũng rất khó để thực hiện điều hắn nói
Chỉ riêng việc đồ ăn đã đủ mang lại cho bộ lạc áp lực nặng nề, nghe Nha Nhan nói, mỗi năm đều có người chết đói, hơn nữa chết rồi cũng không được đối xử tử tế, cơ thể còn bị người khác mang đi làm mồi dụ dã thú
Nước ở đây cũng rất thiếu thốn
Tắm rửa đối với dũng giả ở đây không là gì, nhưng đối với những người khác tới nói, nó vô cùng xa xỉ, thậm chí nhiều lúc thiếu nước, họ còn phải dùng nước tắm còn lại của mấy người dũng giả để nấu ăn cùng bổ sung việc thiếu nước
Trong ngày qua, Vũ Minh đã phục hồi lại thêm chút ký ức, hắn nhớ tại từng cảnh chiến đấu, cảnh giết người, chiến tranh…
Tâm tình của hắn trở lên lạnh nhạt hơn rất nhiều, thậm chí là có chút xa cách với đám người này, không phải hắn ghê tởm gì cách sống của họ, mà là hắn đối với nhân tính không có nắm chắc
Mặc dù ký ức của hắn không nhớ ra ai, nhưng lại nhớ tới từng cảnh tượng bị người khác lừa gạt, áp bức, gây khó dễ, thậm chí là cả đồng bạn của mình cũng bán rẻ mình
Người nơi này chất phác, thẳng thắn, nhưng biết đâu đó chỉ là giả tạo thì sao?
Nếu ngày nào đó hắn bị phía sau đồng bạn đâm dao, hắn có thể chấp nhận?
Hắn biết bản thân nghĩ nhiều, dù sao ký ức trước kia để hắn biết những người này cũng không có như thế, nhưng cái nỗi đau trong ký ức, nỗi đau thấu gan, đau lòng, khó chịu kia hắn thật không muốn lại lần nữa nếm trải
Cho nên hắn cũng không muốn có quá nhiều gắn bó với những người này, để tránh cho việc sau này khi tự tay giết họ sẽ phải đau đớn chính mình
“Vũ Minh, ngươi ngồi đây làm gì?”
Đúng lúc này âm thanh vang lên sau lưng hắn, Vũ Minh quay lại nhìn, người này không ai khác chính là A Nhĩ Nha Nhan
“Nhàm chán” Vũ Minh lạnh nhạt nói
“Uhm…” Nha Nhan nghe Vũ Minh nói thế không biết phải tiếp lời ra sao, cảm giác có chút bối rối
Không biết có phải hay không nàng sinh ảo giác, nhưng nàng cảm thấy giống như Vũ Minh càng lúc càng xa lạ, lạnh lùng khó gần
“Ngươi… có phải là nhớ ra chuyện trước kia không?” Nha Nhan hơi ngập ngừng chút rồi hỏi
Vũ Minh hơi bất ngờ liếc mắt qua nhìn nàng, qua lúc sau mới gật đầu cái
“Ngươi muốn đi?” nàng không dám chắc hỏi
“Cũng không hẳn” Vũ Minh lạnh nhạt đáp
“Vậy ngươi…”
Nha Nhan muốn nói lại thôi, nhưng Vũ Minh cũng đoán được suy nghĩ của nàng, hắn không có trả lời
Hai người cứ thế ngồi đó cả tiếng đồng hồ, không ai nói tiếng nào, không khí cực kỳ quái dị, có chút kìm nén không được, A Nhĩ Nha Nhan liền nói
“Ngươi tại sao lại… có chút…”
“Thảy đổi?” Vũ Minh không quay đầu lại nói
“Đúng thế”
“Ta cũng không biết, ta nhớ lại được chút quá khứ, không nhiều, nhưng… nó khiến ta cực kỳ khó chịu” Vũ Minh ánh mắt mông lung, nhớ lại những chuyện trước kia, hắn khẽ run lên cái
“Vũ Minh, đi mau”
“Không, ngươi thế này rồi ta sao có thể bỏ mặc lại không lo? Muốn chết thì cùng chết”
“Ngu ngốc, ngươi không chạy, không ai có thể thoát thân, mau đi”
Vũ Minh không nghe, cõng lên hắn bắt đầu chạy, nhưng là chạy được đoạn liền bị bao vây lấy
Hắn liều sống liều chết thoát khỏi vòng vây, chịu lấy vết thương đầy người, cõng lấy huynh đệ của mình từng bước bước đi, chỉ cần chịu đựng thêm chút, họ sẽ an toàn
Đúng lúc này đạo bóng người xuất hiện, hắn ta khó tin nhìn lấy Vũ Minh, giọng nói run rẩy
“Vũ Minh… người các ngươi…”
“Chúng ta gặp ám toán, bị mười mấy hạm đội bao vây, hơn tên Bất Hủ cảnh, mấy chục tên Tôn Giả cùng mười mấy tên Thánh Giả đánh lén, may mắn thoát chết”
“May mắn, ngươi đến kịp”
Vũ Minh nói xong để cười lớn tiếng, sau đó lấy từ trong người ra quả cầu màu lam, tỏa ra ánh sáng cực kỳ sặc sỡ
“Ngươi không phải nói Lam Thủy Tinh Quang có thể giúp ngươi tìm lại cha mẹ sao? Ta và lão tam đã tìm được, nó… là của ngươi” Vũ Minh ánh mắt đầy vẻ vui mừng đưa cho người kia quả cầu trong tay mình cho hắn
Lam Thủy Tinh Quang có thể xem xét quá khứ, điều tra những việc xảy ra trước kia, nó là vật phẩm cực kỳ trân quý, Vũ Minh cùng người hắn đang cõng lấy đã liều sống liều chết để lấy được, chỉ để giúp cho người trước mắt này có thể tìm được cha mẹ của mình là ai
người là huynh đệ suốt mấy ngàn năm qua, tình cảm như anh em ruột, cũng không lạ gì khi Vũ Minh giúp hắn
Tên kia cầm lên Lam Thủy Tinh Quang, bàn tay run rẩy tiếp lấy, sau đó cười lớn tiếng
“Tốt rồi, không cần cám ơn, mau đưa chúng ta đi, ta sợ rằng họ đang đuổi theo sau” Vũ Minh cười đùa tiếng, mệt mỏi giống như chó chết nằm xuống đất
Tên kia ánh mắt lóe lên dị sắc, sau đó đáp tiếng liền tiến đến đỡ dậy Vũ Minh cũng lão tam
Lão tam lúc này cũng có chút tỉnh táo, nhìn thấy Vũ Minh bình an liền cười tiếng, đang muốn quay qua trách mắng người kia thì đột nhiên có bàn tay đập lên trên đầu hắn cái
Ầm tiếng
Hắn ngã xuống đất, đầu bị chưởng vỗ nát, chết cũng không biết tại sao
chưởng kia dư lực trực tiếp đánh bay Vũ Minh ra mấy trăm mét
Vũ Minh ánh mắt rung động nhìn lại, dù cho cơ thể bị thương cực kỳ nghiêm trọng cũng khó thể tin nhìn về phía tên kia
“Ngươi… ngươi…”
“Ha ha, hai người các ngươi thật sự ngu ngốc, ta nói gì cũng tin? Đây không phải Lam Thủy Tinh Quang, mà là Lam Cầu Ngọc Ấn. Hai thứ này nhìn qua rất giống nhau, nhưng ai bảo thứ này lại là dùng để điều khiển Lam Ngọc đế quốc đâu? Các ngươi bị truy sát còn chưa chết, ta thật rất là bất ngờ a” người kia cười lớn nói
“Ngươi…”
Vũ Minh ánh mắt khó tin, không nói ra được lời, sau đó cười thảm tiếng
“Ha ha ha ha, ròng rã năm, tình cảm huynh đệ năm lại không bằng cái chó má Lam Cầu Ngọc Ấn, ha ha ha, người bọn ta thật sự là mắt mù mới xem ngươi là huynh đệ, hảo tâm cơ, ngươi ẩn nhẫn thật rất giỏi, ha ha ha”
“Các ngươi còn cho rằng, cái thứ tình cảm chó má đó có thể giá trị bằng thứ này sao? Có nó ta chính là chúa tể toàn bộ Lam Ngọc đế quốc. Chỉ cần chờ đợi thêm mấy năm, Ngọc Long lão già kia chết đi, ta nắm lấy nó trở về, tất nhiên liền trở thành chân chính đại đế, chỉ cần cho ta năm thời gian, ta liền đột phá tới đế cảnh”
“Ta biết các ngươi trọng tình nghĩa, thực lực lại đạt tới Thánh Giả, còn ta bất quá mới chỉ là Bất Hủ cảnh, không lợi dụng các ngươi trộm nó ra, thì ta thật không xứng với cái tên Ngọc Kế Quân” người kia cười lạnh cái
“Thì ra là thế, Ngọc Kế Quân, thì ra chính là ngươi, đứa con hoang của Ngọc Long đại đế. Thì ra là như vậy, ha ha ha, tính toán không sai” nghe cái tên Ngọc Kế Quân, Vũ Minh liền hoàn toàn hiểu ra
“Ha ha ha ha, nếu hôm nay ta không chết, dù cho tại chân trời góc biển, ta cũng giết chết ngươi” Vũ Minh đột nhiên gầm lên tiếng, sau đó lấy ra thứ gì đó nuốt vào, rồi điên cuồng thúc đẩy bí pháp chạy trối chết
Mấy trăm nay sau, hắn lần nữa xuất hiện, lần này, Ngọc Kế Quân đã trở thành đại đế
Vũ Minh trở lại bắt đầu trả thù, dùng thời gian năm cùng sự hận thù của mình đồ sát sạch sẽ Lam Ngọc đế quốc
…..
“Vũ Minh, Vũ Minh!”
“Hả?” Vũ Minh giật mình nhìn qua Nha Nhan
“Ngươi nghĩ cái gì nhập tâm như vậy?” nàng khó hiểu nhìn hắn
“Ây, nhớ lại chút quá khứ không vui mà thôi, không đáng nhắc đến” Vũ Minh khẽ thở dài tiếng nói
“Chuyện qua rồi thì để cho nó qua đi, đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ khổ tâm thêm thôi” Nha Nhan cười nói
Đúng lúc này, Vũ Minh ánh mắt có chút nhíu lại, bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được những vệt đen trên mặt của A Nhĩ Nha Nhan đang chuyển động.
Hắn cảm thấy thứ đó đang kích phát ra luồng tinh thần lực ảnh hưởng tới tâm tính của hắn, càng ngày càng mạnh, nhất là khi ở gần Nha Nhan, tác động của nó mạnh gấp đôi bình thường.
Mặc dù hôm trước hắn cũng cảm nhận được như thế, nhưng lúc đó trí nhớ cũng chưa hồi phục được bao nhiêu, nhưng bây giờ thì khác, hắn biết điều này rất không thích hợp.
Nhưng là lại không biết nó không thích hợp ở điểm nào, hắn chỉ biết mình đối với Nha Nhan… không, phải nói hắn đối với vệt đen trên mặt nàng cực kỳ phản cảm, đôi khi còn cảm thấy thứ đó đối với hắn lộ ra vẻ hận ý.
Hắn khẽ lắc đầu cũng không nghĩ tiếp, dù sao nghĩ nữa cũng không ra.