A Nhĩ Nha Nhan mang theo Vũ Minh trở về bộ lạc, không thể không nói, cuộc sống nơi đây rất nhàm chán, không có tương lai. Suốt ngày phải đối mặt với việc thiếu thức ăn thiếu nước, đã thế còn lo lắng sợ hãi ma quái tấn công.
Vũ Minh nhìn đám người loay hoay với công việc nhàm chán, lại nhớ lại những chuyện trước kia, giống như là ở thế giới khác nhau.
Hắn có cảm giác không chân thật.
Hắn có hay không thuộc về thế giới này?. Tại sao trong trí nhớ lại khác xa nhau đến thế?.
Bỏ lại những suy nghĩ lung tung, Vũ Minh chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng hắn không biết, Nha Nhan đêm nào cũng đứng trước mặt hắn mỗi khi hắn ngủ, dùng đôi mắt đầy bí ẩn nhìn lấy hắn.
Nếu như lúc này Vũ Minh tỉnh lại, chắc chắn sẽ thấy nàng đã tháo ra chiếc khăn che mặt, vết sẹo màu đen bây giờ đã tràn ra xung quanh ít. Lúc này nàng không còn vẻ như lúc đầu nữa, thay vào đó là thù hận, tham lam chiến giữ.
Sáng hôm sau.
“Vũ Minh, Vũ Minh, dậy mau!”.
Đột nhiên vang lên tiếng nói, Vũ Minh mơ màng tỉnh dậy, trước mắt Nha Nhan đang lo lắng cuống cuồng đánh thức hắn. Vũ Minh ngồi dậy, hơi khó hiểu nhìn nàng hỏi:
“Chuyện gì thế?”
“Ma quái tấn công, mau lên”. Nha Nhan gấp gáp nói sau đó liền chạy ra ngoài.
Vũ Minh giật mình đứng dậy chạy theo sau.
Ra tới nơi, Vũ Minh chỉ thấy trước mặt có thật dài mây đen kéo tới, từng tiếng động lớn vang ra chấn động lòng người.
Ma quái giống như thủy chiều ập tới khiến ai nấy đều sợ hãi, nhìn trước mắt số lượng ma quái, Vũ Minh hơi nhíu mày lại, bởi lẽ nó thật sự quá nhiều. Dù cho toàn bộ bộ lạc A Nhĩ đều là dũng giả cũng đánh không lại, chỉ có thể chờ chết. Thật kỳ quái họ lại có thể sống tới bây giờ.
Nhìn từng đợt ma quái tiến tới, Vũ Minh nhíu chặt lông mày, bởi vì hắn phát hiện điều kỳ quái. A Nhĩ Nha Nhan trên mặt vết sẹo là do ma quái gây ra, hắn từng nghĩ rằng chúng nó cơ thể màu sắc cũng sẽ giống như màu vết sẹo đó. Nhưng nhìn kỹ lại lại rất bất đồng.
Màu sắc trên mặt Nha Nhan là thuần màu đen nhánh, còn màu sắc của toàn bộ ma quái trước mắt đều là màu đen tuyền.
Nhìn qua có lẽ không nhận ra được, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy sự khác biệt của nó, màu đen nhánh có thể phản chiếu cả ánh sáng.
Còn đen tuyền lại chỉ là màu đen, không hơn không kém.
Nhưng là điều này đại biểu hàm nghĩa là gì, Vũ Minh hắn lại không biết, cũng không có quá nhiều để ý.
“Thần linh ơi, tại sao lại thế này?”.
“Ma quái Lĩnh Chủ trên con?”.
“Ma quái vương có tới cả vạn? Tại sao lại có thể như thế?”.
“Thần linh, ngài muốn giết sạch chúng con sao?”.
Một người dũng giả đột nhiên quỳ xuống không ngừng dập đầu, thấy thế nhiều người khác cũng làm theo, hướng lên trời cao quỳ bái.
Bình thường ma quái tấn công cũng chỉ có không tới con, ma quái Vương không nổi con.
Nhưng lần này, cái số lượng đó trực tiếp lật gấp lần. Đã thế số lượng ma quái nhỏ yếu lại có cực kỳ nhiều.
Đã thế còn xuất hiện cả ma quái Lĩnh Chủ cấp bậc, số lượng lại lấy ngàn ước tính, như thế này thì đánh thế nào?.
“Không lẽ thần linh muốn tuyệt diệt chúng ta sao?”
“Thần linh ơi, con xin người, con biết chúng con đã khiến người vô cùng thất vọng, nhưng hãy cho chúng con cơ hội, chúng con nguyện dùng nửa số thức ăn kiếm được hiến tế cho ngài, chỉ mong ngài cứu giúp lấy chúng con” A Nhĩ Ba trực tiếp quỳ xuống đất khóc lóc cầu nguyện
“Chính là hắn, nhất định là hắn” A Nhĩ Trác La đột nhiên đứng lên chỉ về hướng Vũ Minh nói.
“Cái gì? Ngươi đang nói gì vậy?”.
“Trác La, bây giờ là lúc nào, ngươi nói thế là có ý gì?” Nhã Nhan tức giận quát.
“Từ ngày hắn vào bộ lạc chúng ta, mọi điều xui xẻo đều tiến tới, đầu tiên là tìm thức ăn không được, thứ là nước uống thiếu thốn, bây giờ trực tiếp đưa tới nguy cơ diệt tộc, các ngươi nói, không phải hắn thì là ai” Trác La lớn giọng quát.
“Không phải đâu”.
“Hình như hắn nói đúng đó”.
“Ta cũng thấy kỳ quái, lúc đầu còn tưởng rằng đó là trùng hợp, nhưng có lẽ, Trác La hắn nói đúng, Vũ Minh chúng là sự xui xẻo, cho nên hắn mới mất trí nhớ, đây chính là thần linh trừng phạt hắn, sau đó tống hắn vào hoang mạc nóng rực để chịu phạt. Chúng ta lại cứu hắn, cho nên chúng ta mới bị liên lụy”.
“Không sai, nhất định là như thế”.
“Giết hắn, giết hắn chúng ta liền sẽ được thần linh tha thứ”.
“Giết hắn đi”.
“Giết hắn”.
Thoáng cái đám người liền thay đổi thái độ, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Vũ Minh, xem hắn như tai tinh, sao chổi để phán xét.
Vũ Minh nhìn xung quanh đám người, ánh mắt trầm xuống.
“Không, hắn không phải, các ngươi đừng như thế, hắn không phải tai họa”. A Nhĩ Nha Nhan đột nhiên đứng ra nói.
“Nha Nhan, ngươi còn chưa hiểu? Hắn chính là tai họa, chỉ có giết hắn, chúng ta mới có ngày bình an”. Trác La tức giận quát lớn
“Không, không phải, ngươi nhất định là nhầm lẫn. Đây chỉ là trùng hợp, không phải như thế, không phải như thế”. Nha Nhan ánh mắt đỏ bừng khóc lóc nói.
Vũ Minh nội tâm run lên cái, hắn nhìn về phía Nha Nhan đầy vẻ rung động, không nghĩ tới cô gái mới quen có vài ngày này lại tình nguyện bảo vệ hắn, từ sâu bên trong linh hồn, hắn cảm nhận được chút ấm áp.
Có lẽ, thế giới này không chỉ có lừa gạt, cũng không thiếu sự ấm áp.
Vũ Minh đi tới, vỗ vỗ lấy bờ vai của nàng. Nha Nhan quay lại, nhìn thấy Vũ Minh liền khẽ nở nụ cười, Vũ Minh cho nàng nụ cười chấn an, sau đó nhìn về phía đám người ánh mắt lạnh lùng nói.
“Muốn giết ta? Các ngươi làm được không”. Vũ Minh cơ thể tỏa ra sức mạnh kinh khủng, áp chế toàn bộ bọn họ.
Trong mắt hắn, đám người này cũng chỉ là kiến hôi mà thôi. Ngay cả quyền của hắn cũng chịu không nổi.
Hắn tức giận vì sự ngu dốt của họ, cái gì thần linh? Tất cả đều là chó má. Đám người này cũng chỉ đang tìm lý do che đậy đi sự sợ hãi trong lòng mà thôi.
Vũ Minh bộc phát ra sức mạnh làm đám người câm như hến, không ai dám nói ra điều gì, họ ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, có người nhát gan trực tiếp không dám liếc nhìn hắn dù chỉ chút.
Rầm rầm rẩm.
Tiếng bước chân của ma quái ngày càng gần, Vũ Minh nội tâm có chút trầm xuống, hắn biết sự việc này rất khó giải quyết, nếu như chỉ mình hắn có lẽ không sao, nhưng kéo theo Nha Nhan đi vào, rất rối chân tay.
Đúng lúc này.
Ầm.
Một âm thanh như trời sập vang lên.
Tiếng bước chân đột nhiên giảm bớt rất nhiều, Vũ Minh vô cùng kinh ngạc phát hiện, có tấm gương khổng lồ đột nhiên xuất hiện đổ ập xuống đám ma quái đè chết số lượng cực lớn ma quái, nhưng là chúng nó còn có rất đông.
“Tế Tư, là Tế Tư ra tay”.
“Đúng thế, người xuất hiện, chúng ta lại được cứu rồi”.
“Ha ha, Tế Tư đại nhân xuất hiện, chúng ta rốt cuộc được cứu giúp”.
Vũ Minh ánh mắt nhìn tới phía xa, bóng người xuất hiện, không rõ là nam hay nữ đang lơ lửng trên bầu trời nơi đám ma quái.
Đám ma quái đối với người kia gầm thét, nhưng bị tấm gương đè xuống thoát đi không được, chỉ có thể hướng lên trời cao thét lên phát ra sự giận giữ.
Không biết tại sao, thấy cảnh này, Vũ Minh tâm chìm xuống, có chút tức giận, lại lo lắng. Hắn không biết đây là thế nào.
Nhưng là thấy ma quái bị khống chế, hắn tâm tình vui vẻ hơn chút, cũng không như trước không biết làm thế nào. Nhìn về phía vị “Tế Tư” kia, Vũ Minh có chút mơ hồ.
Thực lực này… là cảnh giới gì?. Cái kia chiếc gương khổng lồ từ đâu mà có…
Tuy không chiếm được đáp án, nhưng hắn cũng không ngu ngốc cho rằng có vị Tế Tư kia ở đây là có thể yên ổn, hắn rất nhanh liền lao lên hướng về phía ma quái đánh tới.
“Tên kia điên sao?”.
“Ngay cả việc của Tế Tư cũng dám can thiệp, hắn đây là muốn chết”.
“May mắn, hắn chết rồi là tốt, vừa rồi làm ta sợ muốn chết”.
“A Nhan, mau quay lại” A Nhĩ Ba đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi hét lớn, bởi vì ông ta trông thấy A Nhĩ Nha Nhan đột nhiên lao ra theo Vũ Minh.
Chẳng lẽ nàng không nhớ chuyện trước kia?. Có người cũng như thế can thiệp vào chiến đấu của Tế Tư, cho nên trực tiếp bị Tế Tự giết chết, sự việc đó không ai quên được.
“Hồ đồ, thật sự là hồ đồ”.
“Nha Nhan lại vì ngoại nhân đi theo chịu chết, có đáng hay không?”.
“Đúng vậy, đáng tiếc, đáng tiếc a”.
Đám người thở dài tiếc nuối.
Nhưng là họ không ngờ tới, Trác La trong đám người cũng trực tiếp lao ra theo, trước sự ngỡ ngàng của đám người kia mà lao tới phía Vũ Minh.
Vũ Minh lúc này cũng không để ý sau lưng, nhìn trước mắt bị đè áp ma quái, hắn có loại xúc động muốn đưa chúng cứu ra, nhưng là lý trí của hắn nói cho hắn biết không thể làm điều đó.
Hắn đưa tay lên đánh mạnh về bên ma quái gần nhất, ma quái kia không chút phản kháng bị oanh giết, ngạc nhiên là, chúng bị đè xuống bởi cái gương khổng lồ, nhưng chúng vẫn có thể hoạt động bên trong đó.
Nhưng chúng lại chút cũng không tấn công Vũ Minh, điều này làm hắn vô cùng quái dị, giống như chúng nó xem Vũ Minh như người thân vậy.
“Grào”.
Đột nhiên đám ma quái gầm lên tiếng, hướng về phía Vũ Minh lao tới, Vũ Minh lạnh lùng hừ tiếng, sau đó không chút do dự hướng chúng lao tới.
Từng quyền từng quyền, Vũ Minh giết chúng như gặt rau thái dưa, ai tới ai chết.
Vèo.
Một con ma quái lao qua người Vũ Minh, Vũ Minh giật mình cái, nhưng lạ lùng thay, nó không có tấn công hắn, mà là hướng về phía sau hắn lao lên.
Vũ Minh quay người lại khó hiểu.
Quay người lại, phát hiện người Nha Nhan cùng Trác La đang lao tới, Vũ Minh ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ.
Vèo.
Hắn cảm nhận có ma quái hướng hắn lao qua, vừa quay lại muốn quyền đi qua oanh sát nó, nhưng là lại phát hiện nó nhảy qua đầu của mình, Vũ Minh sững sờ đứng tại chỗ.
Đây… có chuyện gì vậy?.
Tại sao chúng không tấn công?.
Vũ Minh có hàng ngàn câu hỏi tại sao, nhưng là vẫn không có đáp án về việc tại sao chúng lại không tấn công hắn, hóa ra vừa rồi chúng lao lên, cũng chỉ là hướng về người Trác La và Nha Nhan mà thôi.
“Mau lùi lại”. Vũ Minh hướng người kia hét lớn.
“Không, ngươi không thể chiến đấu mình”. Nha Nhan hét lớn nói.
“Đúng thế, ta vừa rồi nhất thời hồ đồ, lại tâm lý đố kỵ ngươi cho nên mới nói thế, hy vọng ngươi bỏ qua, ta muốn dùng chiến đấu để chuộc lỗi cho những lời nói của mình”. Trác La cười lớn nói.
Vũ Minh nghe thế hơi bất ngờ, sau đó khẽ cười cái hướng họ lao tới.
“Muốn chiến đấu thì cùng chiến đấu đi” Vũ Minh cười ha hả, đứng trước người hướng về đám ma quái chuẩn bị chiến đấu.
Vũ Minh cử đột bao vệ người kia khiến đám ma quái bất ngờ dừng lại, đứng nơi xa gào thét không tiến.
Hàng ngàn con cùng gào thét chỗ, phô thiên cái địa âm thanh khiến lòng người run rẩy che kín lỗ tai của mình.
Vũ Minh nhạy cảm phát giác, chúng nó… giống như đang nói gì đó với mình.
“Giết!” Nha Nhan đột nhiên hét lên tiếng lao tới.
Lần này, chúng nó cũng không phản kháng, mà đứng tại chỗ gào thét.
Vũ Minh ánh mắt mông lung nhìn cảnh này, không rõ nguyên nhân.
Nhắm mắt lại cảm thụ lấy tiếng gào thét của chúng nó, Vũ Minh dần dần phát sinh kỳ quái cảm xúc, hắn thật giống như… nghe hiểu chúng nó.
“Chủ..”.
“Chủ…”.
Chủ? Chủ cái gì? Chúng nó muốn nói gì?.
“Chủ…”.
“Chủ…”.
“Chủ… nhân. Chủ nhân…”.
“Mau tỉnh lại”.
Tiếng nói như gào thét kia làm Vũ Minh trong đầu như có tiếng nổ lớn vang lên, hắn ánh mắt đỏ ngầu mở ra nhìn tới phía đám ma quái.