Chủ nhân.
Cái từ này, làm hắn nhớ lại toàn bộ quá khứ.
Năm đó hắn đầy tớ không có cũng có , gọi hắn chủ nhân thì có vô số, đôi khi hắn còn đối với cái từ ngữ này sinh ra phản cảm.
Ngoài miệng thì gọi hắn chủ nhân, nhưng trong lòng lại có bao nhiêu người xem hắn là chủ?.
Thật tâm xưng hắn là chủ người cũng chỉ có vài người, trong đó là có cái trí năng sinh mệnh, theo hắn từ lúc vừa bước chân vào vũ trụ tới lúc hắn chết đi.
Trí năng là không có khả năng phản bội, càng là trí năng cao cấp thì càng như thế, trí năng sinh mệnh càng là trong đó loại cao cấp nhất, trung thành nhất. Nó sẽ không vì bất cứ thứ gì mà phản bội người, cũng không vì chuyện gì mà gây khó dễ với người.
Nó mục đích chính là phục vụ ngươi, dù cho ngươi đối xử với nó thế nào, nó vẫn sẽ chỉ trung thành với ngươi.
Kiếp trước, trải qua bao lần khó khăn, bị bao nhiêu phản bội, hắn tin tưởng được cũng chỉ có người, là lão tam, là sư phụ, thứ chính là hắn trí năng sinh mệnh.
Nhưng khôi phục lại ký ức, hắn biết những người kia không có khả năng xuất hiện, bây giờ lại có người gọi hắn chủ nhân, không phải Hi Hi nàng thì còn ai khác?.
Nếu đoán không sai, đây chính là hắn tinh thần thế giới, ngày đó biết được chân tướng sự việc, đã vô tình đánh thức tâm ma ngủ say trong đầu, sau đó liền đi tới đây.
Chỉ là hắn không hiểu rõ, Hi Hi nàng vốn là trí năng sinh mạng, sao có thể đi vào tinh thần thế giới của hắn? Hơn nữa còn mang theo cái vẻ… ây, ngoại hình thoạt nhìn có chút buồn nôn này?.
Nếu như là Hi Hi, nàng tại sao muốn tấn công nơi này?. Chẳng lẽ nói, nàng liền bản thân chính là tâm ma?. Cũng không có khả năng a, nếu là tâm ma, nàng hẳn đã sớm dùng toàn bộ sức mạnh hiện có giết chết ta sau đó chiếm lấy cơ thể của mình rồi, còn gọi hắn tiếng chủ nhân, làm hắn nhớ lại ký ức làm gì?.
Nếu như nàng không phải là tâm ma, vậy nàng tại sao có năng lực đi vào tinh thần thế giới của hắn?. Mặc dù hắn không lai lịch của Hi Hi ra sao, nhưng đó cũng chỉ là trí năng sinh mệnh, không có khả năng nắm giữ thần thức, vậy nàng dựa vào cái gì có thể đi vào?.
Hơn nữa, hắn vì sao mà mất đi ký ức?.
Tinh thần thế giới vốn là không gian mờ ảo, làm sao có khả năng hình thành sinh mạng, đám người bộ lạc A Nhĩ này từ đâu mà ra?.
Hắn biết mình nhìn thấy có khả năng là giả, nhưng cái khí tức sinh mệnh này không có khả năng giả tạo được, đây rốt cuộc là vì sao?.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Vũ Minh liền nghĩ tới rất nhiều thứ, không ai phát hiện hắn ánh mắt có chút dị dạng cả, nhưng là Nha Nhan, nàng ta vẻ mặt lại có chút âm trầm, nhưng rất nhanh liền giấu đi.
Ma quái bắt đầu rút lui, nó không tiếp tục tấn công người Trác La cùng Nha Nhan nữa, giống như mục đích đã đạt được như thế, cái gương khổng lồ trên trời cũng không còn đè ép lấy chúng nữa mà bắt đầu từ từ tan biến.
Giống như thứ đó chuyên môn để đối phó ma quái, đám người cũng không quan tâm mấy cái vấn đề này. Họ chỉ biết, họ được cứu.
Vũ Minh đảo mắt nhìn về phía Tế Tư, nhưng là không biết từ lúc nào, người đó đã biến mất, giống như chưa từng tồn tại, phẳng phất như tất cả chỉ là ảo giác của Vũ Minh như thế.
Hắn không quá nắm chắc người đó là ai, nhưng nếu như Hi Hi đến đây là để nhắc nhở hắn, giúp hắn tỉnh lại, vậy thì mục đích của người này ngăn cản Hi Hi lại là ẩn số.
Hắn không cảm nhận được từ người đó bất kỳ tia khí tức nào, người đó đột nhiên xuất hiện, ngăn cơn sóng dữ, sau đó liền biến mất như chưa từng tồn tại.
Hắn có chút cảm giác không thật, đây là hắn tinh thần thế giới, không phải cái chợ vũ trụ, ai muốn thì tới, không muốn thì đi.
Nhưng hết lần này tới lần khác có những thứ trước mắt làm hắn nảy sinh nghi ngờ, tâm ma, nó cũng chỉ là của bản thân hắn.
Năng lực của tâm ma hắn hiểu rất rõ, nó có thể huyễn hóa bản thân thành bất kỳ ai, đánh lừa cảm xúc của bản thân, nó quá hiểu rõ mình, cho nên nó sẽ cho người xem thứ muốn xem, che giấu đi sự thật phía sau đó.
Có thể nói tâm mà là muôn hình vạn trạng, nó có thể làm tất cả mọi thứ để chiếm lấy quyền kiểm soát cơ thể.
Ngươi vẫn là ngươi, mà nó vẫn là nó. Ngươi cũng là nó, mà nó cũng chính là ngươi.
Giống như vô nghĩa, khó hiểu, nhưng tâm ma chính là như thế.
Ngươi biết, nó cũng biết, ngươi không biết, nó cũng không.
Nếu dựa theo khoa học mà nói, nó là dạng nhân cách thứ của bản thân, khác biệt là ngươi biết nó, nó biết ngươi, ngươi có thể khống chế, giết chết nó, mà nó cũng có thể làm điều tương tự như vậy. Nó hiểu biết ngươi hơn chính bản thân mình.
Người xưa hay nói: chiến thắng bản thân mới có thể đi tới càng xa.
Điều này cũng là kiểu nói về tâm ma.
Vũ Minh có thể khẳng định Tư Tế không phải tâm mà, là bởi vì kiểu người đó hắn chưa từng biết, ngay cả mặt mũi cũng nhìn không rõ nói gì đến tâm ma?.
Mặc dù tâm ma có thể tư duy, biến ra những thứ ngươi không biết, như huyễn hóa thành con ngựa, con dê hay con người… nhưng nó không thể biến thành thứ mà ngươi không thể lý giải.
Như khí tức của vị Tế Tư kia, người đó giống như không có sinh mệnh khí tức, nếu không phải Vũ Minh bản thân nhìn thấy tận mắt người đó, hắn còn cho rằng nơi đó chỉ là đoàn không khí mà thôi.
“Như vậy, tâm ma hẳn là lẩn trốn đâu đó xung quanh ta?. Chắc hẳn là vậy rồi”. Vũ Minh thầm nghĩ.
Nếu không phải như thế, Hi Hi nàng cũng sẽ không liều mạng như thế chỉ để khiến hắn nhớ lại quá khứ.
Nếu giết hết những người ở đây?.
Không được.
Vũ Minh rất nhanh liền phủ định suy nghĩ, bởi vì có kinh nghiêm chiến đấu với tâm ma lần, hắn cũng không cho rằng làm như thế tâm ma sẽ chết. Ngược lại, càng làm thế tâm ma càng giấu càng sâu, nói không chừng là bên cạnh ngươi tảng đá chính là nó huyễn hóa mà ra.
Hắn cũng không thể phá hủy toàn bộ tinh thần thế giới, làm như thế không khác nào tự biến mình thành ngu ngốc.
Điều làm hắn lo lắng cũng không phải là tâm ma, chỉ cần tìm ra nó, ngươi liền có thể diệt nó.
Mà điều làm cho hắn lo lắng bất an là những thứ không biết tới.
Nếu nói Hi Hi là thế lực, hắn là thế lực, tâm mà là thế lực, như vậy, Tế Tư hẳn là phía thứ tư. Dù sao tâm ma cũng không biết phân thân, cũng không thể huyễn hóa ra nhiều như thế nhân loại.
Nói như vậy, hẳn là do Tế Tư làm ra.
Nhưng mục đích của hắn là gì, hắn đến từ đâu, hắn là ai… Vũ Minh đoán không được.
Không thể nghi ngờ, Tế Tư chính là ẩn số, không điều tra rõ ràng, Vũ Minh sẽ không có tâm tư đi tìm kiếm tâm ma.
Ngộ nhỡ bị cái người mà đám người nói là Tế Tư kia đánh lén, hắn sẽ dữ nhiều lành ít, dù sao không phải ai cũng có thể đi vào tinh thần thế giới của người khác, chỉ chút tác động nhỏ, rất có thể sẽ gây nên sụp đổ tinh thần, triệt để biến thành kẻ ngu ngốc.
Nếu không điều tra rõ ràng, Vũ Minh chắc chắn không vội vàng động thủ.
Người Tế Tư này… rốt cuộc là ai?.
Trong tinh thần thế giới của hắn, lại nắm giữ khủng bố như thế năng lực, đủ biết người này đặc biệt mạnh mẽ, nhưng trên trái đất tuyệt đối không có người như thế tồn tại, cũng không có khả năng là Bạch Tử, bởi vì Bạch Tử nếu muốn giúp hắn cũng không được.
Tâm ma mỗi người, của ai người nấy đánh.
Đây chính là quy tắc.
Vậy!.
Người này.
Là địch.
Hay là bạn?.
Mặc dù có trăm ngàn câu hỏi, nhưng Vũ Minh biết hiện tại nóng nảy suy đoán cũng không giải quyết được việc gì.
“Sống… chúng ta sống rồi”.
“Hoan hô”.
“Ha ha, chúng ta sống rồi”.
Đám người A Nhĩ bộ lạc vui mừng hớn hở khi đám ma quái rút lui.
Vũ Minh lạnh lùng liếc nhìn đám người, sau đó quay người đi trở về phòng của hắn. Mặc dù khó chịu, nhưng bây giờ không phải lúc trở mặt, hắn còn phải lợi dụng đám người này điều tra Tế Tư kia rốt cuộc là ai.
Hơn nữa, tâm ma cũng lẫn trong đám người này, và hắn cũng đã có sẵn mục tiêu nghi ngờ đầu tiên.
Đó chính là A Nhĩ Trác La cùng A Nhĩ Nha Nhan.
Nói vậy cũng không hẳn là đúng, hắn nghi ngờ là toàn bộ bộ lạc A Nhĩ, chẳng qua người kia hắn nghi ngờ nhiều nhất mà thôi.
Hắn còn thật không tin, mới chỉ gặp vài ngày mà người họ có thể bỏ mặc tính mạng mình đi lên chiến đấu cùng hắn. Có lẽ trước kia hắn có thể cảm thấy họ là thiên lương tốt bụng, nhưng hắn đã nhớ ra mọi thứ, không nghi ngờ đó mới là chuyện lạ.
Hắn cũng biết chuyện Tư Tế ra tay thì không ai được phép can thiệp, người này bỏ mặc cái luật lệ. Hắn cũng không tin họ không sợ chết.
Tuy là như thế, nhưng đối mặt với người Trác La cùng Nha Nhan, hắn cũng không có tỏ thái độ lạnh nhạt, giả trang cũng phải giả trang cho giống chút, mặc dù có khả năng tâm ma nhận ra ý đồ của hắn, nhưng hắn thật đúng là không sợ, chỉ cần nó hiện thân, hắn rất sẵn lòng diệt đi nó.
Thấy Vũ Minh thái độ lạnh nhạt, người Trác La cùng Nha Nhan cũng không tiện nói gì, dù sao thái độ trước đó của mọi người hẳn đã làm hắn khó chịu, nếu là họ họ cũng sẽ như thế.
Nhìn Vũ Minh lạnh lùng ánh mắt, đám người hơi có chút xấu hổ cúi thấp đầu, mặc dù trước đó đều là do Trác La kích động đám người, nhưng Trác La đã dùng hành động chuộc lỗi cho sự lỗ mãng của mình, còn họ, vẫn chỉ đứng đó nhìn.
“Vũ Minh, chờ ta chút”. Nha Nhan chạy theo sau Vũ Minh hối hả nói.
“Có chuyện gì sao?”. Vũ Minh hờ hững quay đầu lại hỏi.
“Ngươi có phải hay không đang giận họ?. Thực ra họ cũng không xấu, chỉ là…” Nha Nhan nói đến đây liền ngập ngừng, giống như đang cố tìm từ ngữ để biểu đạt ra tình hình lức đó, chỉ tiếc nàng không biết nói gì cho thích hợp.
“Đối mặt với nguy cơ sinh tử, đẩy toàn bộ trách nhiệm cho người đang giúp họ, ngươi nói họ không xấu?”. Vũ Minh cười khẩy nói.
“Ta… ta biết họ làm có chút quá đáng, nhưng ngươi có thể đừng chấp nhất họ được không? Họ cũng chỉ là người bình thường thôi”. Nha Nhan thấp giọng nói
“Người bình thường thì nên có giác ngộ của người bình thường, không có tác dụng gì chỉ có thể gây thêm phiền, nếu như lúc đó ta bất chấp tất cả, giết chết họ, ngươi nghĩ chỉ dựa vào mấy cái dũng giả, có thể ngăn cản ta sao?”. Vũ Minh âm thanh bất biến nói
“Ta…”. Nha Nhan cứng họng.
Vũ Minh nói hoàn toàn chính xác, nếu như hắn lúc đó điên liên, bất chấp mọi thứ giết chết toàn bộ bọn họ, bọn họ chỉ có thể chờ chết, ngay cả phản kháng cũng không có tư cách.
Hắn thực lực, có thể làm được.
“Ngươi về trước đi, ta cần yên tĩnh chút”. Vũ Minh nói xong liền đi vào trong phòng nằm xuống.
Thấy thế Nha Nhan thất vọng, sau đó liền đi mất.
Vũ Minh bây giờ tâm tình rất là rối bời, bởi vì vừa rồi hắn chỉ thăm dò chút mà thôi.
Đây là tinh thần thế giới của hắn, những nhân loại này có thể là do hắn huyễn hóa ra, cũng có thể là do Tế Tư kia làm ra, nhưng dù hắn giết, hay không giết. Đối với tâm ma mà nói đều là chuyện tốt.
Giả xử những người kia là do Tế Tư làm ra, mà Tế Tư chắc chắn không phải tâm ma, nó đối với tâm ma chính là uy hiếp, diệt trừ nó sẽ dẫn đến Vũ Minh cùng Tế Tư mâu thuẫn xảy ra đánh nhau.
Còn nếu là không giết, với bản tính của Vũ Minh, không điều tra rõ Tế Tư là ai, thì chắc chắn sẽ không đối với hắn động thủ, mặc dù tâm ma đối với hắn mà nói là mối họa, nhưng Tế Tư càng làm hắn lo lắng hơn.
Cho nên, tất cả vừa rồi hắn nói chỉ là để thăm dò xem Nha Nhan phản ứng, nhưng khiến hắn thất vọng là nàng thái độ có chút không ăn khớp với những gì hắn nghĩ. Không có cao hứng, cũng không có lo âu hay vui vẻ, chỉ là ánh mắt toát lên chút buồn phiền