Chúa Tể Vũ Trụ

chương 122: điên rồi?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vũ Minh theo địa chỉ trên điện thoại tìm đến Trần Lâm. Còn Trương Vĩ cách nơi này khá xa, cho nên hắn cũng không lựa chọn trước.

Nơi này là căn ký túc xá bỏ hoang, cũng không hiểu sao Trần Lâm lại chọn nơi này.

Dù sao nơi này cũng không có điện, với tên tinh thông hacker thủ đoạn như hắn, ở lại nơi đây sẽ rất bất lợi.

Vũ Minh đi thẳng vào bên trong, sàn nhà có chút cũ nát, nhiều dấu chân in ấn bên trên, trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi, giống như mùi xác chết với mùi máu trộn lẫn.

“Chẳng lẽ hắn ở đây là để giết người?”. Vũ Minh lẩm bẩm nói.

Cái mùi máu tanh cùng xác thối này giống như đã được thời gian, nếu không nó cũng không có nặng mùi như vậy.

Cũng phải, dù sao trên thông tin có nói tới Trần Lâm là kẻ sát nhân cuồng ma, giết người cũng quá bình thường đối với hắn đi.

Vũ Minh từ tầng đi lên, nơi này đã rất cũ nát, mỗi bước chân của hắn đều có vang lên vài âm thanh, hắn cũng không có ý trốn tránh tận lực đi nhẹ bước chân làm gì

Ký túc xá không tính là lớn, cũng chỉ có tầng, mỗi tầng đều có phòng nhỏ.

Vũ Minh kiểm tra lấy từng tầng, từng phòng, nhưng cũng không có thấy tung tích Trần Lâm ở đâu.

Suy nghĩ chút, hắn cảm thấy mình giống như bỏ qua cái gì.

Một lát sau, hắn lần nữa trở lại tầng , ánh mắt hắn đổ về phía cuối hành lang, nơi đó chỉ có bức tường mục nát, hắn bước tới nhìn xem chút mặt đất.

Chỉ thấy ở đó có chút bụi, cũng không có quá nhiều, chứng tỏ có người hẳn là đi qua nơi đây, thậm chí có vật gì đó còn quét qua, hắn thấy rõ dấu vết để lại, cũng không phải quá lâu, có lẽ - ngày gì đó.

Gõ nhẹ mặt đất chút, Vũ Minh có chút ngoài ý muốn.

Hắn vốn cho rằng nơi đây hẳn có mật thất, nhưng cũng không phải.

Vũ Minh nhắm mắt lại, tĩnh thần lắng nghe lấy âm thanh xung quanh, sau lúc, hắn phát hiện chút âm thanh rất nhỏ, nếu không phải chăm chú lắng nghe, hắn còn cho rằng mình nghe lầm.

Âm thanh chỉ hướng căn phòng gần đó không xa.

Vũ Minh bước vào trong, căn phòng là trốn rỗng, cũng không có cái gì dị dạng.

Hắn nhìn xuống mặt đất kiểm tra chút. Cũng vẫn không có phát hiện gì, điều này làm hắn kỳ quái.

Ánh mắt hắn nhìn về phía bức tường xung quanh, quan sát chút, hắn phát có rất nhỏ khác biệt.

Bức tường bên trái có người chạm qua. Bởi vì bụi trên đó so với chỗ khác đặc biệt mỏng.

Hắn bước tới, đưa tay lên gõ gõ, tiếng vang lại làm hắn khẳng định suy nghĩ của mình.

Bên trong bức tường, chắc chắn có lối đi khác.

Sờ soạng khắp tường, cuối cùng hắn giống như chạm vào cái gì đó, viên gạch trên tường đột nhiên lún xuống, cánh cửa mở ra.

Một mùi thối cùng tanh tưởi bốc lên, Vũ Minh có chút nhìu mày, hắn cảm giác nơi này giống như là cái nơi để xác, cái mùi này tuyệt đối là xác chết. Bên trong bức tường là cầu thang, cứ cách vài bậc thang là có cây đuốc đang bốc cháy.

Vũ Minh đi theo cầu cầu dẫn thẳng xuống dưới, không khí nơi này cũng không vì đi xuống mà giảm bớt, trái lại giống như có được cỗ máy thổi vào không khí bên ngoài, hút bên trong ném ra.

Cho nên bên ngoài mới có thể nghe thấy chút mùi vị tanh hôi.

Đi xuống mấy chục mét, Vũ Minh mấy nghe thấy được chút tiếng nói, đi thêm chút nữa là đến cuối cầu thang, có ngã rẽ, âm thanh phát ra từ bên phải. Vũ Minh chậm rãi đi tới, phát hiện mình đang đứng bên trên cái hố rộng, âm thanh phát ra từ bên dưới.

Nhìn xuống dưới, bên dưới mười mấy mét, chỉ thấy có rất nhiều chiếc lồng sắt, bên trong nhốt không phải động vật, mà là người.

Bên dưới có tới hàng chục người, bị nhốt, bị xích lại bên trong lồng sắt, ai nấy đều ánh mắt sợ hãi, hoang mang.

Vũ Minh có chút nhìu mày, Trần Lâm mang đám người này đến để làm gì? Hành hạ tra tấn rồi giết? Hay hắn có tâm lý biến thái nào đó?.

Bởi vì hắn nhìn thấy rõ, có chiếc lồng được mở, nhưng là người bên trong lại bị cắt mất tay chân, vết thương đã được băng bó lại, từ tay chân cụt, bị gắn vào cái xích sắt nối liền với xương.

Mặc dù đối với tử vong, giết người không coi là gì, nhưng Vũ Minh phải công nhận, sở thích của tên này có chút biến thái rồi.

Đúng lúc này, bên dưới vang lên tiếng nói.

“Các ngươi vẫn là không hiểu ý ta, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta đang nói dối?. Không không không”.

“Ta chỉ đang trình bày sự thật, sự thật mà toàn bộ thế giới đều không biết, hoặc là nói đã biết nhưng lại không nói ra”.

“Ngươi là quái vật”. một tên nạn nhân bị nhốt trong lồng thống khổ gào thét.

“Không, ta không phải là quái vật, ta chỉ đang cố tìm ra câu trả lời, ta muốn cho thế giới biết được chân tướng. Nhưng không có ai tin tưởng ta, thậm chí còn nhốt ta vào bệnh viện tâm thần”.

“Các ngươi vĩnh viễn không hiểu được trong đó ta đã trải qua những gì”.

“Các ngươi vĩnh viễn không hiểu được, mỗi giây mỗi phút chịu đựng sự ăn mòn của chân tướng, chịu đựng lấy đòn roi”.

“Các ngươi vĩnh viễn không hiểu được, cái đau đớn ta từng trải qua”.

“Ngươi chỉ đang cố gắng tìm lý do để che đậy lấy sự tàn ác của ngươi mà thôi. Đồ quái vật”.

“Đồ quái vật”.

“Đồ quái vật”.

Đám người hét lớn, họ biết bản thân chạy không thoát, cho nên chết cũng muốn tranh thủ chút cơ hội chửi mắng.

Người này không ai khác chính là Trần Lâm, Vũ Minh từ trên điện thoại xem qua ảnh của hắn, nhưng bên ngoài, hắn cho Vũ Minh cảm giác chân thật hơn nhiều.

“Cứ việc chửi bới cho sướng miệng đi, các ngươi rất nhanh liền biết được chân tướng mà thôi”.

“Có lẽ các ngươi không tin, năm đó ta cũng là người vô cùng lương thiện, cố gắng kiếm lấy từng đồng tiền, cố gắng từng chút tiết kiệm tiền để cưới vợ sinh con”. Trần Lâm cười nói.

“Ta từng công tác ở công ty lớn, chức vụ cũng không thấp, tiền lương hơn vạn tháng, ta cố gắng tiết kiệm, sau tháng liền mua được chiếc xe, rất giỏi đúng không? Ta cũng thấy thế”.

“Chỉ là…”.

“Một đêm nọ, ta cùng với vài đồng nghiệp tăng ca, trong lúc vô tình, ta xâm nhập vào hệ thống của công ty”.

“Các ngươi biết ta phát hiện gì không?”.

“Ha ha, ta phát hiện ra sự thật mà thế giới này đang giấu diếm”.

“Sự thật về sự tồn tại của con người trên thế giới này”.

“Mới đầu ta cho rằng đó chỉ là lừa gạt, nhưng ta kiềm chế không nổi sự tò mò, ta cố gắng tìm hiểu lấy nó. Sau đó ta tìm được bằng chứng vô cùng xác thực về thứ đó”.

“Thứ đó? Thứ đó là cái gì? Ngươi đang nói cái quái gì thế?”. Một tên nạn nhân nhịn không được hét lên.

“Suỵt, bình tĩnh, ta không thích người khác cắt ngang lời nói của ta”.

“Để ta giúp ngươi bình tĩnh lại chút nhé”. Trần Lâm cười quái dị đi tới.

Vũ Minh cảm thấy có thứ đáng xem. Muốn để hắn cứu lấy đám người này? Đừng đùa, hắn chẳng có cái hứng thú đó.

Chết thì chết, liên quan quái gì đến hắn?. Chưa nói đến cái thế giời này là bên trong tinh thần thế giới của hắn, vốn dĩ họ cũng không tồn tại, chẳng qua hắn cũng không biết họ làm sao xuất hiện thôi.

Chỉ thấy Trần Lâm đi tới, mở ra lồng sắt, lôi tên kia ra.

Người kia nhìn Trần Lâm hoảng sợ gào thét nhưng cũng không có tác dụng, khí lực của Trần Lâm rất lớn, chỉ cần nhìn hắn tay xách lên tên kia là đủ biết rồi.

Trần Lâm ném tên kia xuống bàn, dùng xích khóa chặt tay chân của hắn lại, sau đó…

Vũ Minh khóe miệng có chút giật giật, chẳng lẽ tên này là gay.

Trần Lâm hắn cởi quần của tên kia ra, Vũ Minh thấy rất rõ ràng, ánh mắt hắn nhìn xuống “tiểu đệ đệ” của tên kia toát ra vẻ…hưng phấn.

Không lẽ sắp tới có màn “hoạt động” đặc sắc? Hắn có nên rời đi trước hay không?.

Chẳng qua là do Vũ Minh nghĩ nhiều thôi, Trần Lâm cũng không có loại đam mê đó, hắn đam mê, chẳng qua là tra tấn người khác mà thôi.

Chỉ thấy Trần Lâm cầm lên dao giải phẫu, ánh mắt nhìn tên kia lộ ra vẻ sung sướng nói.

“Yên tâm, rất nhanh liền xong, sẽ không đau đâu”.

“Không, ngươi đừng tới đây, ngươi tên ác ma này, đừng có tới đây”. tên kia hoảng sợ hét lớn.

Những người khác nhìn thấy cảnh này đều xanh mặt, đặc biệt là những người vừa rồi còn ồn ào, họ nội tâm gần như sụp đổ. Chỉ vì cắt ngang lời hắn nói, mà tên kia đang chờ đợi Trần Lâm hành hạ.

Nhớ lại những người khác lúc trước trước mặt mình bị hành hạ tới chết, họ phi thường tuyệt vọng.

Trần Lâm dùng dao giải phẫu, chậm rãi đưa xuống hạ thân của tên kia.

Nhìn con dao sáng bóng hướng về phía “tiểu huynh đệ” của mình đi tới, tên kia điên cuồng giãy dụa nhưng xích sắt đã khóa chặt hắn lại nên phản kháng cũng vô ích.

Ngay sau đó. Một tiếng hét thảm vang lên khắp nơi.

Aaaaaaaaaaaaaaaaa

Máu tươi chảy ra, nhiều người sợ hãi không dám nhìn tiếp.

Vũ Minh từ trên cao nhìn xuống nên chẳng có ảnh hưởng gì cả, hắn thấy rất rõ ràng.

Trần Lâm dùng dao giải phẫu, cắt ra lớp biểu bì bên ngoài, sau đó dùng cái kẹp rút ra “hòn vi” của tên kia.

Một viên… viên…

Trong phút, “viên bi” đã bị móc ra.

Trần Lâm còn phi thường nghề nghiệp khâu lại vết thương cho hắn.

Chỉ thoáng chốc, vết thương đã được cầm máu cùng khâu lại, chắc chắn tên kia cũng không có chết vị mất máu quá nhiều.

Sau đó, Trần Lâm cầm trong tay “viên bi” đi tới trước mặt tên kia, dùng giọng nói ôn hòa.

“Đừng lên tiếng nữa nhé, nói A đi nào?”.

“A….”.

Trần Lâm kêu a tiếng, nhưng là tên kia giống như chết lặng, cũng không phản ứng lấy hắn. Thấy thế, Trần Lâm cười cười, dùng tay còn lại bóp lấy miệng hắn, rồi nhét “viên bi” vào.

“Nuốt xuống, biết đâu chừng nó sẽ trở lại bên cạnh tiểu đệ đệ của ngươi đâu. Ha ha ha”. Trần Lâm phá lên cười.

Nhưng là ngay sau đó, tên kia đột nhiên điên cuồng cắn nát “viên bi”, đã thế còn nuốt xuống, vẻ mặt chưa đựng biểu cảm hết sức điên dại, lại có chút đau khổ.

Sau đó, tên kia cười phá lên, tiếng cười phi thường chói tai, ngay cả Vũ Minh cũng có chút khó chịu với tiếng cười của hắn.

Hắn đây là điên rồi?.

Trực tiếp bị chơi hỏng.

Không thể không nói, Trần Lâm quả thật là thiên tài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio