Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 196: 196: đến thanh lan thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ từ đi về phía đám thổ phỉ đang ngồi uống rượu và vui vẻ cười đùa, Đế Nguyên Quân tay phải nắm chặt chuôi đao chuẩn bị đánh tới thì đột nhiên.

Một tên trong đám người đứng dậy, trên tay hắn là một bát rượu trắng và một miếng thịt lớn đi về phía Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nói.

“Tiểu tử, ngươi làm gì mà vẻ mặt căng thẳng như thế? Hay là mới thấy cảnh giết người nên trong lòng bồn chồn không thoải mái”.

“Không cần quá căng thẳng, ngươi đi theo bọn ta thì chắc chắn sẽ được trải nghiệm cảm giác này sớm thôi”.

‘Tên này đang nghĩ ta vừa quan sát trận chiến về hay sao? Như thế cũng vừa hay?’.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất chợt nở một nụ cười rồi vội vàng đáp lại.

“Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đó đúng thật là khó khăn.

Nhưng…”.

“Cũng không phải là ta chưa từng giết người?”.

Lời nói vừa dứt, thanh đao trong tay Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên một cái liền khiến tên thổ phỉ trước mặt ngã gục xuống đất.

Đế Nguyên Quân trực tiếp bước qua thi thể rồi thẳng hướng về phía những tên còn lại.

Đám thổ phỉ đang cười nói vui vẻ thì nghe thấy một tiếng “Bịch” ngã xuống thì quay qua nhìn.

Nhìn thi thể nằm trên đất và lưỡi đao vẫn còn dính huyết thì kinh hãi không thôi.

Ánh mắt chúng nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Có biết đây là đâu hay không mà dám giết người của ta?”.

Từ trong đám người, một trung niên nhân với gương mặt góc cạnh và dữ tợn đứng dậy.

Hắn chỉ mũi đao về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng.

“Nhanh, giết hắn?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt băng lạnh nhìn đám người rồi bật cười một tiếng.

“Chỉ dựa vào một đám thổ phỉ nhỏ bé mà muốn giết ta? Đúng là buồn cười”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đưa thanh đao lên rồi vung mạnh một cái đánh ra một đạo đao khí mãnh liệt trực tiếp đánh xuyên qua đám người.

Chỉ trong nháy mắt, Đế Nguyên Quân liền giết chết hơn mời tên và chưa có ý định dừng lại.

Trung tâm sơn trại, bọn chúng nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết thất thanh ở bên ngoài và một cổ khí tức mạnh bạo thì đưa người chạy nhanh ra ngoài.

Khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang bước qua những thi thể phía bên dưới thì bọn chúng kích động vô cùng.

Chỉ thấy hơn năm mươi tên thổ phỉ tay lăm le vũ khí lao lên với một khí thế vô cùng bức người.

“Giết hắn… Giết”.

Nhìn đám thổ phỉ đánh tới, Đế Nguyên Quân dáng vẻ bình thản đi về phía trước và bị bọn chúng bao vây nhưng hắn không có một chút biểu cảm nào là sợ hãi cả.

Ánh mắt Đế Nguyên Quân liếc nhìn đám thổ phỉ một cái rồi thân ảnh thình lình biến mất khiến chúng kinh hãi không thôi.

Bất chợt, một cảm giác băng lạnh và đáng sợ thình lình bộc phát ở sau lưng khiến chúng giật mình quay người thì nhìn thấy Đế Nguyên Quân đã xuất hiện ở sau lưng và trên tay hắn là thanh đao sắc lạnh vừa giết chết cùng lúc ba người.

Chứng kiến một màn này, những tên còn lại nhìn Đế Nguyên Quân bằng một ánh mắt sợ hãi giống như nhìn thấy tử thần đứng ở trước mặt và chiến ý cũng đã tiêu biến chỉ trong nháy mắt.

Quá chênh lệch, đám thổ phỉ lúc này chỉ có thể chửi thầm ở trong lòng.

Bọn họ không ngờ sẽ tạo ngộ một kiếp nạn đáng sợ như thế này, ánh mắt vừa sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân vừa lùi ra sau.

Nhìn đám thổ phỉ sợ hãi không dám xông lên, Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nhìn chúng rồi nở một nụ cười nhàn nhạt, nói.

“Không phải các ngươi muốn giết ta sao?”.

“...”.

Nhưng đáp lại là dáng vẻ sợ sệt và không một ai dám lên tiếng.

Cảm thấy quá nhàm chán, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, xông lên.

Chỉ trong nháy mắt, Đế Nguyên Quân liên tục vung thanh đao đánh tới và mỗi lần thanh đao đánh ra đều trực tiếp lấy mạng bọn chúng.

Không đến mười lần hô hấp, hơn năm mươi tên thổ phỉ bị Đế Nguyên Quân giết chết một cách dễ dàng, thả thanh đao xuống đất rồi quay người đi vào trong sơn trại và tìm đến bảo khố của bọn chúng.

Trái với những gì mà hắn mong đợi, ở trong bảo khố của bọn chúng gần như không có bất cứ thứ gì đáng giá.

Tất cả mọi thứ đều bị chúng sử dụng gần như không còn mà chỉ duy nhất còn lại một cái rương trông rất cũ nát.

Mở cái rương đó ra, Đế Nguyên quân chỉ nhìn thấy một miếng huyền thiết lớn khoảng chừng một gang tay thì lộ ra vẻ bất ngờ vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại huyền thiết như thế này.

Cầm nó ở trên tay, Đế Nguyên Quân có thể cảm nhận được trọng lượng của nó ít nhất cũng phải hơn ngàn cân.

Hắn dùng chân nguyên thả vào trong huyền thiết để thăm dò và có ý định phá vỡ nó nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn là mật độ của nó quá cứng và chắc chắn đến mức mà chân nguyên hắn không thể phá vỡ được.

“Đúng là thu hoạch ngoài ý muốn?”.

Đế Nguyên Quân vui mừng cất giữ vào nhẫn trữ vật rồi rời đi.

Gần một tuần sau!

Đế Nguyên Quân di chuyển liên tục và Thanh Lan thành đã ở trước mắt hắn.

Đi về phía cổng thành, Đế Nguyên Quân ban đầu còn nghĩ Thanh Lan thành chỉ lớn hơn Hà Châu thành nhưng không ngờ nó lại rộng lớn như vậy.

Mức độ rộng lớn của Thanh Lan thành ít nhất cũng phải bằng cả ba thành Ngọa Cương, Hà Châu và Ngư Hoa cộng lại.

Đứng nhìn ngắm ở bên ngoài một hồi, Đế Nguyên Quân cất bước đi về phía cổng thành thì bị hai tên lính canh chặn lại.

“Người đến là ai? Thanh Lan thành thời gian này từ chối đón tiếp người ngoài?”.

“...”.

Tiếp đến, Đế Nguyên Quân lấy cái lệnh bài Thanh Lương các chủ đưa cho hai tên lính canh nói.

“Ta bây giờ có thể vào được chưa?”.

“À, thì ra là luyện đan sư cao quý của Luyện Đan Hội?”.

Hai tên lính canh nhìn thấy lệnh bài thì há hốc mồm, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân vừa lộ ra vẻ kinh ngạc và khó tin, cung kính đáp.

“Đại nhân đã cất công đến Thanh Lan thành rồi, xin mời”.

“À đúng rồi, hình như trong thành có chuyện gì vừa xảy ra hay sao? Ban nãy nghe giọng điệu ngươi giống như có chuyện gì đó hệ trọng?”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt tò mò nhìn hai người, hỏi.

“Không biết có thể nói cho ta biết được không?”.

“Đại nhân có chắc có chuyện không biết?”.

Đáp lại, hai tên lính canh vui vẻ gật đầu, đáp.

“Thời gian gần đây có không ít người lạ mặt vào trong thành và ra tay giết người, thủ đoạn của chúng rất là tàn nhẫn.

Vì để bảo vệ sự an toàn của đợt khảo hạch luyện đan sư nên thành chủ có lệnh phong tỏa toàn thành và chỉ cho phép những người có chức vụ đặc biệt mới được vào”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu rồi hỏi tiếp.

“Không biết khảo hạch luyện đan sư khi nào tổ chức?”.

“Còn hai ngày nữa là bắt đầu, đại nhân muốn đến báo danh sao?”.

Hai tên lính canh vui vẻ trả lời.

“Cũng có thể xem là như vậy?”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền cất bước đi vào bên trong thành.

Nhưng hắn không đến Lạc gia sớm mà hắn quyết định đi dạo một vòng xung quanh thành rồi mới tính tiếp.

Buổi tối hôm đó, Đế Nguyên Quân sau khi đi dạo một vòng thì đã nắm được một chút thông tin ở trong thành và biết được những nơi trọng yếu ở trong thành.

Và cũng kể từ những thông tin đó, Đế Nguyên Quân mới biết được thế lực của Lạc gia ở trong thành không được coi là lớn nhưng danh tiếng thì không thua kém bất cứ thế lực nào cả.

Dừng chân tại một tửu quán gần khu vực trung tâm, Đế Nguyên Quân vừa nhâm nhi linh trà vừa nghe ngóng thêm một chút thông tin có ích.

Và cũng tại đây, Đế Nguyên Quân vô tình nghe thấy được cuộc nói chuyện của những người bên cạnh.

“Các ngươi biết gì chưa? Ba ngày trước, thiên kim Lạc gia quay trở về rồi?”.

“Đúng thật, ta nghe mà mà không thể tin được.

Ta còn tưởng Lạc Tuyết Dung đã bỏ mạng tại Nam Hoang Sơn Mạch rồi, nhớ lúc đó Lạc gia vì chuyện này mà ở trong gia tộc bắt đầu loạn cả lên.

Gia chủ không màng chuyện trong gia tộc mà dẫn người vào Nam Hoang Sơn Mạch tìm kiếm”.

“Cả thành lúc đó ai cũng hay tin Lạc Tuyết Dung bỏ mệnh nên ai cũng tiếc nuối.

Nhưng giờ thì hay rồi, Lạc Tuyết Dung từ người chết trở về”.

“Hahaha… Thời gian trước, đám thiên kiêu trẻ tuổi trong thành nháo nháo vì vụ phân tài cao thấp để sắp xếp lại vị trí.

Lúc đó Lạc Tuyết Dung không tham gia chứ không thì vị trí Lạc gia bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi”.

“Đúng, bây giờ người cũng đã về rồi nên vị trí này chắc chắn sẽ được sắp xếp lại một lần nữa thôi.

Ta tin là với thiên phú của Lạc Tuyết Dung thì không khó để đạt đến Huyền cấp luyện đan sư?”.

“Chà, Huyền cấp luyện đan sư khi chưa đủ hai mươi tuổi? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là chấn động thật.

Ta không đoán được là lúc đó Lạc gia sẽ còn phất lên như thế nào nữa?”.

“Ấy ấy, thiên phú của Lạc Tuyết Dung thì khỏi phải bàn rồi.

Nhưng ngươi không để ý là khi cô ấy quay về có dẫn theo bốn người, trong đó có hai nữ tử có thực lực không thể xem thường được”.

“Chuyện này thì ta có biết, mới ngày hôm qua đó.

Mấy tên thiên kiêu không biết của gia tộc nào đến Lạc gia khiêu chiến thì bị một nữ tử tên Hứa Tiểu Kiều đánh bại”.

“Đúng là ghê gớm thật, mới mười tám mười chín tuổi mà đã đạt đến cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng tám rồi? Ngay cả những gia tộc lớn ở trong thành cũng không bồi dưỡng được?”.

“Ta thì nghĩ khác, nữ tử tên Hứa Tiểu Kiều tuy có cảnh giới cao nhưng thực lực ở trong đám thiên kiêu thì không quá đặc biệt.

Ta thì để ý nữ tử hay mang khăn che mặt hơn, cảnh giới chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng hai nhưng vượt cấp chiến với các thiên kiêu khác không quá khó khăn”.

“Nữ tử đó tên là gì nhỉ?”.

“Hahaha, ai mà biết chứ”.

“...”.

Nghe cuộc đối thoại của đám người, Đế Nguyên Quân đặt ly linh trà xuống rồi nở một nụ cười nhẹ rồi đứng dậy rời đi, nói.

“Không ngờ ba người họ vừa về đã tạo được tiếng vang như vậy rồi?”.

- --

Ps: cầu like, cầu vote, cầu cmt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio