Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 197: 197: giao dịch ngầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối hôm đó, Đế Nguyên Quân từ tửu lâu quay trở về phòng và nhắm mắt dưỡng thần được một lúc thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gió nhẹ khẽ lướt qua cửa sổ và một cổ khí tức lúc ẩn lúc hiện khiến hắn cảm thấy rất nghi hoặc.

Ngồi ở trong căn phòng tối, Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra thì trông thấy một bóng đen mờ ảo đang đứng ở bên ngoài cửa sổ và nhìn thấy tên đó khẽ đục một lỗ rồi thổi vào một làn khói độc vào trong phòng.

‘Người này mập mờ như vậy thì chắc là một trong những kẻ đã gây ra những thảm án ở trong thành? Không biết mục đích của chúng là gì?’.

Đế Nguyên Quân nhìn làn khói đang dần lan tỏa khắp căn phòng thì bất chợt nở một nụ cười.

‘Có Ngũ Hành Linh Thể thì vạn độc bất xâm, chỉ là một chút mê dược nhỏ bé sao có thể động đến ta.

Ta cũng muốn xem các ngươi làm chuyện này vì mục đích gì?’.

Giả dạng bị mê dược làm ngất đi, Đế Nguyên Quân phong tỏa khiến chân nguyên trong cơ thể trở nên bạo loạn, bảo toàn toàn hô hấp và phong bế cả năm loại giác quan giống như bản thân như bị ảnh hưởng bởi mê dược.

Tên mặc đồ đen đứng đợi ở bên ngoài một lúc và thấy trong phòng không có một chút động tĩnh nào cả thì mới đẩy cửa đi vào.

Mặc dù đã xác nhận Đế Nguyên Quân bị mê dược ảnh hưởng nhưng hắc y nhân vẫn cực kỳ cẩn trọng tiến vào.

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh và bước từng bước nhẹ nhàng về phía Đế Nguyên Quân.

Sau khi dùng tay đẩy nhẹ Đế Nguyên Quân một vài cái, thì tên hắc y nhân mới thở ra một hơi chắc chắn.

“Cái người trẻ tuổi này vậy mà là người của Luyện Đan Hội sao? Luyện đan sư mà bị trúng mê dược dễ như vậy thì thân phận của người này chắc chắn là giả?”.

“Nhưng để chắc chắn thì phải loại trừ hết, như vậy mới có thể đảm bảo cho chủ tử đạt được vị trí cao trong lần khảo hạch này?”.

Hắc y nhân lấy ra một con dao kề vào cổ Đế Nguyên Quân, nói.

“Không biết những người khác như thế nào rồi? Đối phó với Lạc gia thì có chút phiền phức.

phải nhanh chóng qua đó mới được”.

Ngay khí hắc y nhân định vung tay giết Đế Nguyên Quân thì đột nhiên cảm nhận được cổ tay mình như có một thứ lực lượng kinh khủng nào đó giữ lại khiến cả cánh tay hắn gần như không thể cử động được và một bàn tay đưa ra bóp chặt khiến hắn không thể thở được.

Nhìn Đế Nguyên Quân vẻ mặt lạnh lẽo cùng ánh mắt nồng đạp sát ý đang nhìn hắn chằm chằm thì bất chợt rùng mình một cái.

Căn phòng tối yên tĩnh trong mắt hắn lúc này đang dần trở nên vặn vẹo và thình lình biến thành một nơi giống như địa ngục với xung quanh là hàng ngàn hàng vạn thi thể và một mùi huyết khí, sát khí nồng đậm đến phức phải rùng mình.

Tuy chúng đã bị giết chết nhưng tạp niệm và oán lực phát ra đủ khiến toàn thân hắn run lên vì sợ hãi.

Và ở trên cao, hắn dường như cảm nhận được có một cỗ uy thế đang đè xuống và một ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống.

“Đây… Đây là huyễn cảnh… Sát ý huyễn cảnh…?”.

Hắc y nhân toàn thân run lên và ánh mắt đầy sự sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân, thốt ra.

“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”.

“Ta là ai? Chuyện đó quan trọng sao?”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh, đáp.

“Nếu như muốn sống thì nói cho ta biết kẻ đứng đằng sau lưng các ngươi là ai? Kẻ tiết lộ thân phận của ta là kẻ nào?”.

Nhìn trên hắc y nhân không có ý định trả lời vả chuẩn bị cắn độc tử tử thì Đế Nguyên Quân một lần nữa lên tiếng.

“Ta nghĩ ngươi tốt nhất không nên cắn thuốc độc tự sát, những lời ban nãy của ngươi ta đã nghe hết.

Mục đích của chủ tử các ngươi là muốn giành được vị trí cao trong lần khảo hạch luyện đan sư này nên muốn loại bỏ những người có năng lực”.

“Cho dù ngươi có nói hay không thì ta sớm muộn gì cũng biết thôi, cái đuôi giấu lâu ngày rồi cũng lòi ra”.

Đáp lại, hắc y nhân đột nhiên cười lớn một tiếng giống như điên như dại, nói.

“Hahaha, muốn ta phản bội chủ nhân? Ngươi nằm mơ đi”.

“Cho dù ngươi đoán ra được thân phận của chủ nhân ta thì như thế nào? Ngươi nghĩ bản thân ngươi có thể làm được gì sao? Nếu như ta chết đi thì chắc chắn sẽ có người đến giết ngươi.

Hahaha…”.

Điệu cười điên dại dần dần trở nên nặng nề và cuối cùng là thanh âm hắn dần vụt tắt, trên khóe miệng thì chảy xuống một dòng huyết độc đen tuyền tanh nồng.

“Dám động vào người của ta thì các ngươi chỉ có một con đường chết”..

Kéo theo thi thể đi về phía cửa sổ, Đế Nguyên Quân mạnh tay ném thi thể từ trên cao xuống đất và ánh mắt dần trở nên lạnh ngắt nhìn về phía Lạc gia.

Sau đó, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên rồi biến mất khỏi căn phòng.

Ngay khi vừa đến gần Lạc gia, Đế Nguyên Quân đã nghe thấy những thanh âm đao kiếm va chạm kịch liệt ở trong phủ.

Biết có chuyện chẳng lành, Đế Nguyên Quân tắc tốc chạy đến.

Và khi đứng ở trên mái nhà nhìn xuống, Đế Nguyên Quân nhìn thấy mười tên hắc y nhân đang cố đột phá vòng vây để bỏ chạy nhưng ở xung quanh hắn là hơn ba mươi tên đệ tử Lạc gia và trong đó còn có cả ba người Lạc Tuyết Dung.

Nhìn thấy mọi chuyện vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của Lạc gia, Đế Nguyên Quân liền đoán được đám người này định dùng âm mưu chia ra để hành động nhưng bị Lạc gia đoán trước được nên mới dẫn đến chuyện như hiện tại.

Biết bản thân khó lòng mà thoát được, mười tên hắc y nhân nhìn nhau rồi gật đầu một cái.

Sau đó chỉ thấy chúng đột nhiên ngã xuống và trên khóe miệng chảy xuống một dòng huyết dịch đen ngòm.

Lạc Tuyết Dung nhìn thấy vậy thì tức giận thốt ra thành tiến.

“Đám khốn kiếp này rốt cuộc là người của ai? Ở trong thành không có bất cứ thế lực nào sử dụng thủ đoạn âm hiểm như thế này?”.

“Không biết Thanh Lan thành từ bao giờ lại để cho đám người này lộng hành như vậy?”.

Đứng bên cạnh Lạc Tuyết dung, một vị lão giả thở dài một hơi, đáp.

“Chuyện này cũng không thể trách được, dạo gần đây trong thành vừa nổi lên những chuyện quan trọng nên thu hút được rất nhiều thế lực ở bên ngoài.

Nhưng mà kiểm soát không kỹ nên mới dẫn đến những chuyện này”.

Lúc này, Lạc Tuyết Dung nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi đang nhìn về phía mái nhà đối diện thì lên tiếng, hỏi.

“Tuyết Nhi, ngươi nhìn thấy gì ở trên đó hay sao?”.

“...”.

Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi khẽ gật đầu một cái rồi lên tiếng trả lời.

“Hình như là thế, vừa rồi ta thấy có một bóng đen đứng ở trên đó, nhưng khi nhìn lại thì người đó đã biến mất”.

“Chuyện này là không thể nào?”.

Vị trưởng lão gật gù lên tiếng.

“Ta thân là Thiên Địa cảnh nên về khả năng cảm nhận đều cao hơn, nếu như có người đứng ở trên đó thì ta đã sớm phát hiện.

Lâm tiểu thứ chắc đã nhìn nhầm rồi”.

“...”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt cô nhìn về phía trưởng lão, đáp.

“Trên đời này có đôi khi có chuyện xảy ra mà mình không thể không tin tưởng được?”.

Lời nói vừa dứt, Lâm Tuyết Nhi liền quay người đi về trong phòng nhưng với gương mặt lộ ra vẻ bực dọc.

‘Là hắn sao? Nếu như đã đến đây rồi thì tại sao?’.

“Đây… Đây…”.

Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi đi vào trong phòng, trưởng lão ánh mắt có vẻ lúng túng nhìn về phía Lạc Tuyết Dung cùng Hứa Tiểu Kiều mà không nói nên lời.

“Chuyện này…”.

“Trưởng lão không cần lo lắng, Tuyết Nhi chỉ đang chờ một người thôi?”.

Qua buổi sáng ngày hôm sau, Đế Nguyên Quân đang ngồi nhâm nhi linh trà thì nghe thấy những bàn xung quanh đang bàn tán về việc “Lạc Dương Các” đang chuẩn bị mở mở một buổi đấu giá hội lớn trước khi tiến vào khảo hạch luyện đan sư nên khiến rất nhiều thế lực cảm thấy hứng thú và mong muốn được đến đó.

Đối với những người ở trong thành và những người đã từng đi vào Lạc Dương Các thì chắc chắn sẽ biết được thế lực đứng ở đằng sau chính là Lạc gia, một gia tộc chuyên về luyện đan và dược sư nên danh tiếng ở trong thành cực kỳ vang dội và được rất nhiều thế gia tin tưởng.

Tuy không biết những thứ sẽ xuất hiện ở trong đấu giá hội nhưng Đế Nguyên Quân vẫn muốn đến đó để đánh giá lại thế lực của Lạc gia.

Theo như suy đoán của Đế Nguyên Quân thì Lạc gia rất có thể là một trong những thế lực ở trong Luyện Đan Hội và có cấp bậc còn vượt qua cả Thanh Dược Lâu.

Nên chuyến này đến Lạc Dương Các cảm thấy rất hứng thú.

Nhưng trước hết, Đế Nguyên Quân có hơn một trăm vạn linh thạch nhưng đối với những thế lực lớn trong Thanh Lan thành thì chỉ là một con số nhỏ và không đáng để được nhắc đến.

Và hiện tại, trong tay hắn có không ít rương bảo của đám sơn tặc nên cũng kiếm thêm được một vài thứ đồ tốt.

Tìm đến một nơi chuyện thu mua mà không quan tâm đến xuất xử của nó.

Đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy nơi này tuy rộng rãi nhưng gần như không thấy một bóng người.

Tiếp tục đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân chỉ thấy một người đang ngồi đợi hắn ở ngay chính giữa lối vào với một nụ cười trên gương mặt.

“Khách quý mới đến, xin mời, xin mời”.

Trung niên nhân gương mặt vui vẻ nhìn Đế Nguyên Quân, lên tiếng.

“Không biết quý khách đến đây muốn mua hay là bán?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.

“Ta đến để bán đồ”.

“Vậy thì xin mời, nơi đây không hợp để ta giao dịch”.

Trung niên nhân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười rồi đứng dậy và đưa tay mới Đế Nguyên Quân vào trong nhà, nói.

Đi theo trung niên nhân, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy căn phòng trông hết sức bình thường.

Nhìn qua thì thấy căn phòng này chẳng khác gì những căn phòng bình thường khác.

Nhưng trung niên nhân dẫn Đế Nguyên Quân đi vào trong thư phòng thì quay qua, nói.

“Xin mời công tử”.

Sau đó hắn đưa tay kích hoạn trận văn ở trên bức bình phong và sau đó là một mật đạo dẫn xuống dưới lòng đất.

Đi vào bên trong một lúc, Đế Nguyên Quân liền cảm nhận được khí tức ở dưới này có phần quỷ dị và có rất nhiều cổ khí tức cường giả thì khẽ nhíu mày.

Bởi bên ngoài và dưới này giống như hai nơi hoàn toàn khác nhau.

Đi vào sâu bên trong, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một nữ trưởng quầy trẻ tuổi đang đứng đợi ở trước mặt.

Trung niên nhân đưa tay ra hiệu Đế Nguyên Quân dừng lại rồi đi về phía nữ trưởng quầy rồi thì thầm một vài tiếng sau đó quay người đi ra ngoài.

Nữ trưởng quầy nụ cười niềm nở đi về phía Đế Nguyên Quân rồi khẽ cúi đầu thi lễ, nói.

“Xin mời công tử”.

Dẫn Đế Nguyên Quân đi vào một căn phòng lớn khác, Đế Nguyên Quân nhìn thấy xung quanh có khoảng chừng hai mươi người cũng đang giao dịch thì khẽ nhíu mày, trên gương mặt hắn lộ ra vẻ không được thoải mái.

Nữ trưởng quầy thấy thế thì đột nhiên nở một nụ cười nhẹ rồi nhìn qua Đế Nguyên Quân, nói.

“Công tử yên tâm, giao dịch ở dưới này rất an toàn nên không có ai dám có hành động gì ngu xuẩn”.

“Không biết công tử muốn bán gì?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì trong lòng có chút dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra nên trong đầu hiện lên suy nghĩ.

‘Ở dưới này có thể an toàn nhưng một khi đã đi ra ngoài thì…’.

Sau đó, hắn lấy ra hơn mười rương bảo vật đặt trước mặt nữ tử, nói.

“Trong đây có những thứ mà ta muốn bán”.

Nhìn qua những rương bảo đặt ở trước mắt, nữ trưởng quầy ánh mắt ban đầu có chút kinh ngạc nhìn Đế Nguyên Quân rồi sau đó mới từ từ mở ra thì hai mắt trợn tròn không thể tin được.

“Công tử, ngươi thật sự muốn bán những thứ này?”.

Và cùng lúc đó, tất cả ánh mắt của những người khác đều nhìn về phía rương bảo thì lộ ra vẻ kinh ngạc và xen vào đó là có chút ngưng trọng giống như lo lắng chuyện gì đó.

Ở trong những người đang giao dịch đó, Đế Nguyên Quân để ý hai người có hành động mờ ám đang âm thầm nói chuyện qua lại với nhau và khi nhìn thấy ánh mắt của Đế Nguyên Quân thì ngay lập tức quay người rời đi.

Nhưng trước khi đó, Đế Nguyên Quân đọc khẩu ngữ của hai người kia thì khẽ nhíu mày.

‘Tìm thấy rồi?’.

- --.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio