Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 315: một tiếng gọi “tử huyền”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay lập tức, những người phía bên dưới không một ai dám lên tiếng và chỉ biết cúi đầu bàn tán to nhỏ.

Trong mắt họ và những người quan chiến ở trên khán đài thì ai cũng nghĩ vị trí thứ nhất từ nay trở về sau chắc chắn thuộc về Mạc Anh Nghiêm.

Ẩn trong đám người, tên nam tử ánh mắt nhìn lên trên lôi đài thì thở dài một hơi.

“Dù biết trước là Mạc Anh Nghiêm sẽ dành chiến thắng nhưng không ngờ lại áp đảo đến mức như vậy?”.

“Chỉ dùng đúng một chiêu là đánh bại đệ nhất thiên kiêu năm trước, thực lực này còn có ai có thể chống đỡ được chứ?”.

Sau đó, nam tử liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân, nói tiếp.

“Huynh đệ, ngươi thấy ta nói có đúng không?”.

“Người đâu?”.

Nhưng khi hắn quay qua thì Đế Nguyên Quân đã biến mất từ lúc nào mà hắn không hề hay biết.

Nhưng khi hắn ngoái đầu nhìn về phía lôi đài thì thấy một bóng người đang đứng quay lưng về phía mình rồi giật mình một cái.

Nhìn Đế Nguyên Quân xuất hiện ở trên lôi đài thứ nhất, tên nam tử không thể tin nổi rồi thốt ra.

“Tên này…?”.

Nhìn thấy có người lên khiêu chiến, phía bên dưới và trên khán đài bắt đầu ồ lên.

Ánh mắt họ nhìn về phía Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ kinh ngạc, tò mò và có chút khó tin.

Họ không biết Đế Nguyên Quân là thiên kiêu của gia tộc nào và có thực lực mạnh yếu ra sao nhưng đối mặt với Mạc Anh Nghiêm thì chỉ có nước thất bại mà thôi.

Nhưng bọn họ đâu có biết người mà bọn họ đang khinh thường lại là một người đáng sợ như thế nào?

Ngồi ở trên khán đài, Thương Lương các chủ cùng La Thiên đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân đứng trên lôi đài thì không giấu diếm được sự đặc sắc và nở một nụ cười đầy thích thú.

“Haha… Chuyện thú vị đến rồi đây?”.

“Tên Mạc Anh Nghiêm kia tuy đã đột phá Thiên Địa cảnh nhưng vẫn chưa được thiên địa nguyên khí tẩy luyện nên thực lực vẫn còn kém Thiên Địa cảnh chân chính một đoạn”.

“Còn tên tiểu tử Đế Nguyên Quân thì khác, hắn tuy chỉ là Ngưng Hải cảnh nhưng thực lực chân chính của hắn thì có thể sánh ngang Thiên Địa cảnh?”.

“Không biết tên Mạc Anh Nghiêm đó còn giữ được dáng vẻ ngạo nghễ đó được nữa không?”.

“Haha… Thật đáng mong chờ”.

Lúc này, đứng ở trên lôi đài.

Mạc Anh Nghiêm nhìn Đế Nguyên Quân đang đứng ở trước mặt thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Ẩn sâu trong ánh mắt hắn lộ rõ sự căm phẫn và tức giận, trong mắt hắn thì Đế Nguyên Quân chẳng khác gì một tên ngáng đường, nếu như Đế Nguyên Quân không xuất hiện thì Lâm Tuyết Nhi đã trở thành người của hắn từ lâu rồi.

Trái với dáng vẻ của Mạc anh Nghiêm, Đế Nguyên Quân vẻ mặt nhàn nhã và có chút gì đó khinh thường.

Bước về phía trước, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng.

“Mạc Anh Nghiêm, ta lại gặp nhau rồi?”.

“Đế Nguyên Quân?”.

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân tràn đầy sự tự tin và không có một chút lo lắng trước thực lực của bản thân nên Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt ngưng trọng rồi hạ thấp giọng, nói.

“Ngươi đừng làm ra vẻ quen biết ta? Ta không quen biết ngươi?”.

“Quen biết?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng.

“Mạc Anh Nghiêm ơi là Mạc Anh Nghiêm?”.

“Ngươi không nhớ những việc mà ngươi đã từng làm với ta hay sao mà ngươi có thể nói hai chữ không “quen biết” ở đây? Đúng là ta với ngươi không quen biết và ta chẳng thèm quen biết hay liên quan gì đến ngươi.

Nhưng…”.

“Ngươi chắc đã sống ở trong ánh hào quang của bản thân nên đã quên mất những chuyện mà ngươi đã gây ra?”.

Sau đó, Đế Nguyên Quân tiến lại gần Mạc Anh Nghiêm rồi thì thầm vào tai hắn.

“Ngày hôm nay ta sẽ khiến ngươi, Mạc gia mất hết toàn bộ mặt mũi và ta sẽ khiến ngươi cảm thấy hối hận vào những chuyện mà ngươi đã làm với ta, với Lâm Tuyết Nhi?”.

“Ngươi…”.

Mạc Anh Nghiêm nghe thấy vậy thì giật mình một cái, hắn không hiểu những lời Đế Nguyên Quân nói là có ý gì nhưng trong thâm tâm hắn lại mách bảo những lời Đế Nguyên Quân nói là sự thật và hắn là một người hết sức nguy hiểm.

Chỉ mũi thương về phía Đế Nguyên Quân, Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt gấp gáp lên tiếng.

“Ta không biết những lời ngươi nói có ý gì nhưng ngươi một khi đã bước lên lôi đài thì chính là đối thủ của ta? Nếu ngươi đã muốn chiến thì đến đây?”.

“...”.

Nhìn dáng vẻ Mạc Anh Nghiêm hiện tại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng đáp lời.

“Ngươi cần gì phải gấp gáp đến vậy? Ta đã nói rồi, ta sẽ khiến ngươi và Mạc gia mất hết mặt mũi rồi sau đó mới đánh với ngươi?”.

Sau đó, Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt hắn nhìn xuống phía bên dưới lôi đài rồi lớn tiếng nói tiếp.

“Chắc các vị đang cảm thấy thắc mắc vì sao Mạc Anh Nghiêm trong ba năm trở lại đây lại quật khởi một cách nhanh chóng đến như vậy đúng không?”.

Đám người ở phía bên dưới bắt đầu nghị luận và bàn tán to nhỏ.

Lúc này, bỗng có một người nói vọng từ bên dưới truyền lên.

“Tất cả là nhờ vào thanh trường thương trong tay Mạc Anh Nghiêm?”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười lạnh rồi gật đầu, đáp.

“Đúng vậy, tất cả là nhờ vào thanh trường thương có khí linh.

Vậy các vị có thắc mắc Mạc Anh Nghiêm lấy thanh trường thương này từ đâu không?”.

Đám người phía bên dưới thì liếc mắt nhìn nhau rồi ai ai cũng lắc đầu.

Đế Nguyên Quân thấy vậy thì quay người, hắn đưa mắt nhìn Mạc anh Nghiêm rồi lên tiếng.

“Ta nghĩ ngươi nên trả lời câu hỏi này? Không biết thanh trường thương này ngươi lấy ở đâu?”.

“...”.

Mạc Anh Nghiêm nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân rồi nhìn những người phía bên dưới thì khẽ run lên một cái.

“Ta không có lý do gì để trả lời ngươi?”.

“Ngươi không muốn trả lời hay là ngươi không muốn trả lời?”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nhìn hắn ta rồi nói.

“Hay nói đúng hơn là thanh trường thương này là do ngươi nhân lúc người khác gặp khó khăn rồi cướp đoạt?”.

Ngay lập tức, những người phía bên dưới bắt đầu bàn tán to nhỏ.

Thấy mọi chuyện dần vượt qua khỏi tầm kiểm soát, Mạc Anh Nghiêm tức giận chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng.

“Ngươi ngậm máu phun người? Thanh trường thương này là ta lấy được từ trong một bí cảnh ở Nam Hoang Sơn Mạch”.

“Ta ngậm máu phun người?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng.

“Mạc Anh Nghiêm, nếu ngươi đã không nhớ những gì mà ngươi đã làm thì để ta nhắc lại?”.

“Không biết ngươi còn nhớ ngày mà ngươi cùng Lạc Tuyết Dung tiến vào Nam Hoang Sơn Mạch khoảng ba năm trước? Trên đường đi, các ngươi đã gặp phải một người bị trọng thương và nằm hôn mê ở trên đường? Ta tin chắc chuyện này ngươi vẫn còn nhớ đúng không?”.

Đế Nguyên Quân bước về phía Mạc Anh Nghiêm rồi lớn tiếng nói tiếp.

“Nhớ lại lúc đó, ta tuy bị trọng thương nặng và chìm sâu vào hôn mê nhưng ta vẫn còn nhớ rất rõ.

Ngày hôm đó, ngươi nhìn thấy thanh trường thương của ta thì nổi lòng tham rồi cướp đoạt, sau đó ngươi còn có ý định giết chết ta để trường thương vĩnh viễn nhận ngươi làm chủ? Nhưng lúc đó đã bị Lạc Tuyết Dung lên tiếng ngăn lại”.

“Nếu ta hôm đó không được Lạc Tuyết dung cứu thì ta đã chết dưới sự tham lam của ngươi? Nếu như ngươi còn chối thì hãy hỏi Lạc Tuyết Dung?”.

“...”.

Đám người phía bên dưới nghe thấy vậy thì bắt đầu chỉ trỏ về phía Mạc Anh Nghiêm rồi lớn tiếng bàn tán.

Nhưng trong số đó vẫn có người cảm thấy không tin tưởng vào những lời nói của Đế Nguyên Quân.

Nhưng đúng lúc này, Lạc Tuyết Dung đứng trên lôi đài số năm lên tiếng.

“Những lời hắn nói là đúng? Ta có thể làm chứng?”.

Mạc Anh Nghiêm nghe thấy vậy thì quay qua nhìn Lạc Tuyết Dung với ánh mắt không thể tin được.

“Lạc Tuyết Dung, ngươi…”.

Bị những lời chỉ trích của những người ở phía bên dưới và nụ cười lạnh cùng với ánh mắt khinh thường của Đế Nguyên Quân khiến Mạc Anh Nghiêm lúc này cảm thấy tức giận vô cùng, vẻ mặt hắn điên dại chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng, quát.

“Ngươi nói thanh trường thương này là của ngươi? Vậy ngươi hãy chứng minh đi?”.

Nhìn thấy những người phía bên dưới dẫn chỉ mũi về phía Đế Nguyên Quân, Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt tràn đầy sự tự tin nở một nụ cười lớn.

Bởi vì hắn tin chắc, khí linh đã bị phong bế trong suốt một thời gian dài thì cho dù Đế Nguyên Quân có là chủ thì nó cũng sẽ không thể nhận ra được.

Khác với những gì Mạc Anh Nghiêm mong đợi, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng.

“Ngươi nghĩ ngươi phong bế khí linh một thời gian dài thì ta không có cách thức tỉnh nó? Ngươi đang bị ảo tưởng hay là ngươi đang khinh thường nguyên thần của ta?”.

Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía thanh trường thương rồi bộc phát toàn bộ thực lực và tản mát một lượng nguyên thần khủng bố ra ngoài rồi quát lớn một tiếng.

“Tử Huyền? Ngươi còn không thức tỉnh?”.

- --

Ps: Mn đừng quên like, cmt, vote để ủng hộ mình ra chương đều và nhiều nha.

cảm ơn mn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio