Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 462: trấn áp toàn trường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh trường thương hóa thành đại tiễn, mượn thiên địa chi khí làm cung, Đế Nguyên Quân khẽ vung tay một cái thì dây cung được kéo căng ra và ngưng tụ một cổ lực lượng cực kỳ khủng bố ở trên đầu mũi thương.

Ngay khi đợt thương ảnh cuối cùng kết thúc thì đầu ngón tay hắn khẽ động một cái thì thanh trường cung thình lình bắn ra.

Đại tiễn thoát ra khỏi giây thì lao vút về phía đám người với thế như trẻ tre không có gì có thể ngăn cản.

Cảm nhận thấy nguy hiểm đến cùng cực ập đến, một vị lão giả cắn răng quát lớn một tiếng.

“Các ngươi nhanh bộc phát toàn lực, dùng toàn bộ chân nguyên gia tăng khả năng của màn chắn cho ta?”

Lời nói vừa dứt thì đám người kia cắn răng và dốc hết toàn lực để thúc dục chân nguyên trong cơ thể rồi dùng lực đẩy mạnh một cái.

Toàn bộ những vết nứt ở trên màn chắn đều được nối liền lại và trên bè mặt còn hiện thêm một vài lớp nữa trông cứng chắc vô cùng.

Oanh!

Đại tiễn cùng màn chắn va chạm một cách kịch liệt, đám người kia nhìn thấy mũi thương bị ngăn lại thì trong lòng không khỏi mừng thầm.

Bọn họ còn tưởng có thể chặn được công kích khủng bố như thế này thì Đế Nguyên Quân sẽ không còn dư lực để đối đầu với họ nữa.

Cắn răng chống trả, đám người kia càng về sau càng thúc đẩy chân nguyên lên đến cực điểm, thậm chí còn vượt qua giới hạn của bản thân và mượn đan dược hồi phục để duy trì.

Trận chiến này chính là đọ sức xem thử ai mới là người duy trì được đến cuối cùng!

Đúng như những gì chúng suy nghĩ, Đế Nguyên Quân sử dụng hai đại chiêu thức trong một thời gian ngắn nên lượng chân nguyên hao tổn là cực kỳ lớn.

Tuy chân nguyên hắn hiện tại hắn vẫn còn gần phân nửa và đang không ngừng giảm xuống nhưng chỉ với chừng đó là quá đủ đối với hắn rồi.

Tiếp tục phát động lực lượng, Đế Nguyên Quân trừng mắt, ý niệm kinh thiên bốc lên khiến thanh trường thương phải run lên một cách kịch liệt.

Ngay tức khắc, toàn bộ thanh trường thương phát ra một cổ khí tức thương khí cực kỳ khủng bố và một cổ lực lượng từ chiêu thực cực kỳ mạnh phát ra đang không ngừng đâm sâu vào trong màn chắn.

Đâm xuyên qua lớp thứ nhất, thứ hai rồi đến thứ ba, thứ tư và chỉ còn duy nhất lớp cuối cùng, cũng chính là cái cứng nhất trong số tất cả nên mũi thương cắm sâu vào đến đó thì bị ngăn lại.

Nhìn thấy mũi thương cuối cùng cũng bị chặt lại, đám người lúc này mới thở phào được một hơi nhưng trong lòng họ vẫn còn cảm giác gì đó không được đúng cho lắm và có một dự cảm nào đó không lành sắp sửa diễn ra.

Đứng ở ngoài xa, Đế Nguyên Quân hướng lòng bàn tay về phía trước, hắn làm ra dáng vẻ hơi bóp chặt tay lại rồi nghiêng qua một cái và đồng thời quát lớn.

“Chuyển”.

Thanh trường thương khẽ run nhẹ một cái rồi thình lình xoay chuyển, nó giống như hóa thành một cái mũi khoan sắc nhọn với bốn đạo khí lưu uốn lượn bắt đầu từ mũi thương truyền xuống phía dưới.

Mỗi một lần xoau chuyển thì trên bề mặt màn chắn dần dần hiện lên một điểm chấm nhỏ, cũng từ điểm chấm đó dần hiện lên từng vết nứt nhỏ rồi sau đó lan tràn ra xung quanh và cuối cùng là nứt ra thành từng mảng lớn.

Răng rắc!

Bỗng, một thanh âm vỡ nát vang lên, ở trên bề mặt màn chắn hiện lên một cái lỗ rất lớn và từ cái lỗ đó bắn vào một vệt quang mang đánh thẳng về phía đám người đứng ở đằng sau khiến năm người bị chấn diện thành huyết vụ chỉ trong nháy mắt.

Màn chắn hoàn toàn sụp đổ, đám người liếc mắt nhìn qua thì thấy huyết vụ đang rơi xuống như mưa thì khiến họ cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Ngay cả hai vị lão giả Tinh Cực cảnh cũng không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt.

Họ không ngờ được rằng, màn chắn do hơn hai mươi người đồng thờ ngưng tụ và trong đó còn có hai vị Tinh Cực cảnh cũng không thể chống đỡ được một kích của Thiên Địa cảnh đỉnh?

Không chỉ có thế, đám người kia rõ ràng Đế Nguyên Quân chỉ là Thiên Địa cảnh đỉnh không hơn không kém nhưng thực lực bộc phát ra ngoài lạnh mạnh mẽ đến mức mà ngay cả cường giả Tinh Cực cảnh tầng thức nhất cũng không thể sánh bằng.

Thậm chí, người mà họ cảm thấy Lý Mộ Viên cũng khó lòng mà khiến họ kinh hãi đến mức như thế này?

Bọn họ cảm thấy không thể hiểu được, người lạ mặt này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có thực lực đáng sợ đến như vậy?

Đợi công kích tán đi, dám người kia lúc này mới kiềm chế được sự rung động ở trong người.

Tuy không thể gạt bỏ được hết sự sợ hãi ở trong người nhưng bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc phải đối mặt với người đáng sợ này.

Một vị lão giả đứng ra chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân mà không kiếm chế được nỗi sợ liền run lên một cái rồi thốt ra.

“Qua hai chiêu vừa rồi thì hắn ta chắc chắn không còn nhiều chân nguyên, tranh thủ lúc này xông lên giết hắn?”

Lời nói của lão vừa dứt thì hai người đồng thời bộc phát toàn bộ phần lực còn lại để xông lên nhưng điều mà hai vị lão giả không ngờ được là đám người ở sau lưng lại không hề có chút phản ứng nào cả.

Ngay khi hai người ngoái đầu nhìn lại thì trông thấy đám người đang trưng ra bộ mặt tràn đầy sự sợ hãi, toàn thân thì run rẩy chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân và nói với giọng điệu lắp bắp.

“Hai vị trưởng lão mau nhìn?”

Liếc mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân, cả hai lúc này mới hiểu lý do vì sao đám người kia lại làm ra dáng vẻ sợ hãi đến như vậy.

Trong mắt họ thì hắn lúc này trông chẳng khác gì một tôn ma thần vừa mới hiện thế.

Khác với những gì mà họ tưởng tượng, việc Đế Nguyên Quân hao hụt một lượng lớn chân nguyên là rất đúng nhưng khí tức trên người hắn lại chẳng giảm xuống mà thay vào đó là đang tăng lên không ngừng.

Đứng đờ người một lúc, đám người nhìn thấy lòng bàn tay Đế Nguyên Quân hướng lên không trung rồi vung mạnh xuống một cái thì giật mình.

Họ không biết hắn vừa rồi đang làm gì nhưng bỗng có một thứ gì đó ở trên cao vừa dao động khiến đám người phải ngẩng đầu nhìn lên.

Bất chợt, hai mắt đám người đột nhiên co rút lại và trên gương mặt thì hiện lên vẻ không thể tin được.

Trong mắt họ chính là một tòa vân vụ đang dần phủ xuống và từ trong đó là một thứ gì đó trông giống như bạch thủ đang đánh xuống.

Địa cấp hạ phẩm chưởng pháp!

Nhiếp Vạn Quân!

Đệ nhị thức, Vân Vụ Thiên Thủ!

Dương mắt nhìn bạch thủ đánh xuống, đám người kia lúc này mới giật mình và tá hỏa bộc phát lực lượng để bỏ chạy nhưng tất cả cũng đã muộn.

Ngay khi họ định đạp không tản ra thì cánh tay Đế Nguyên Quân đã vung xuống.

Ngay lập tức, bạch thủ to lớn trực tiếp buông xuống giống bao phủ cả một vùng cực kỳ rộng lớn và nuốt trọn đám người kia vào trong lòng bàn tay.

Oanh!

Chưởng ấn mạnh mẽ đánh xuống Hỏa Diệm Sơn khiến gần một nửa quả núi bị chấn nát thành bụi phấn và đám người ở trong lòng bàn tay sớm đã hóa thành huyết vụ từ bao giờ không hay.

Duy chỉ có hai lão giả đó có thể chịu đựng được.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cả hai người đã kịp tế ra vật phẩm bảo mệnh đó thình là một ngọc bài ẩn chứa một màn chắn chân nguyên có thể chặn được một kích toàn lực của Tinh Cực cảnh.

Bọn họ không ngờ, vật bảo mệnh vô giá này của họ lại được sử dụng trong hoàn cảnh như thế này?

Ban đầu, cả hai người dẫn theo hơn ba mươi người có cảnh giới cao và rất có thực lực thì cảm thấy việc vây bắt Vân Diệp là một chuyện cực kỳ dễ dàng.

Nói đúng hơn là hai người muốn tạo dừng thế cục cho Lý Mộ Viên nên mới dẫn người nhiều như vậy.

Nhưng có một điều mà cả hai không lường được chính là sau lưng Vân Diệp lại tồn tại một vị cường giả biến thái đến mức như thế này.

Hơn ba mươi người Thiên Địa cảnh cao tầng bị giết chết chỉ trong một thời gian ngắn, còn hai người thì chật vật vô cùng và may mắn sống sót nhờ vật bảo mệnh.

Không cam lòng, cả hai người cắn răng điên cuồng bộc phát toàn bộ lực lượng còn lại.

Trong mắt họ lúc này gần như không còn sinh lộ, trước mắt họ chính là một màn đen tối, đâu đâu cũng là cửa tử nhưng chỉ có duy nhất một điểm sáng ở cuối đường đó chính là Đế Nguyên Quân.

Cả hai người biết hắn cực kỳ mạnh và bản thân không phải đối thủ nhưng họ sẽ không bao giờ buông bỏ một cách dễ dàng như thế này?

Triệt để bạo nổ, cả hai người bắt đầu thiêu đốt tinh huyết của bản thân để gia tăng thực lực.

Chỉ thấy khí tức trên người đột ngột bộc phát ra ngoài giống như một cơn sóng lớn có thể quét bay mọi thứ.

Hai mắt đỏ máu, hai vị lão giả ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi giẫm mạnh chân, đằng không lao thẳng về phía hắn và dốc hết toàn lực để tung ra sát chiêu.

“Chết đi?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio