Bách Quỷ Dạ Hành tin tức cùng đạo vận ẩn sâu trong nguyên thần của Đoạn Ngọc, hắn rõ ràng là có thể cảm nhận được đạo vận của Bách Quỷ Dạ Hành nhưng lại không thể thôi động được nó giống như Tà Linh Quốc Độ hay Tà Hóa Thiên, đây hiển nhiên là vì điều kiện để lĩnh ngộ thần thông.
Đoạn Ngọc trước khi tiếp nhận truyền thừa thần thông thì đã có dự liệu về việc này nên cũng không ngoài ý muốn, để cho hắn vui mừng đó là cùng Tà Linh Quốc Độ như nhau, cả thần thông Tà Hóa Thiên và Bách Quỷ Dạ Hành đều không có hạn chế gì, sau này khi hắn lĩnh ngộ nắm giữ hai môn thần thông này thì có thể đem nó truyền cho Đoạn gia tộc nhân.
“Thu hoạch không tồi!”. Sau khi tiếp nhận truyền thừa thần thông xong thì Đoạn Ngọc mới mỉm cười nói, lời này như bị võ giả khác nghe được thì e là sẽ muốn liều mạng với Đoạn Ngọc nhưng hắn nói lời này là thực lòng.
Việc nắm giữ thần thông của Tà Minh tông với hắn kỳ thực cũng không phải bắt buộc, nhiều thêm một phương thức công kích cực hạn cũng chưa hẳn là có thể nâng cao chiến lực của hắn, mà lại khả năng để hắn lĩnh ngộ những thần thông này đến viên mãn không lớn, uy năng đánh ra tự nhiên là không kịp với thần thông mà hắn tự mình sáng tạo.
Thu hoạch được ba môn thần thông này giá trị thiết thực nhất là đem về cho gia tộc, đám cường giả trong tộc e là cũng không ngờ được hắn đã nhanh tay đạt được mục tiêu mà bọn hắn muốn đạt được khi đi vào di chỉ của Tà Minh tông.
Cuối hành lang Đoạn Ngọc nhìn thấy một cái không gian chi môn đang rung chuyển không ngừng, không cần suy nghĩ thì Đoạn Ngọc đã hiểu khi xuyên qua nó hắn sẽ chân chính rời khỏi con đường thí luyện và nơi nhận phần thưởng.
Trước khi hắn bước vào không gian chi môn thì vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại hành lang sau lưng mình, đồ vật được đặt ở đây thực sự là quá nhiều, nếu như có thể mang đi toàn bộ thì sẽ là một bút tài phú vô cùng lớn.
“...”. Cảm giác mê muội lại xuất hiện nhưng Đoạn Ngọc đã có chuẩn bị nên cũng không bị ảnh hưởng quá sâu, ngay khi dưới chân chạm đến thực địa thì hắn đã liền tỉnh táo, hắn được đưa đến dĩ nhiên cũng là một tòa đại điện. Tại đây hắn lập tức cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và Hắc Hỏa Xà chân thân khôi phục lại như cũ.
Đương nhiên là những gì mà Hắc Hỏa Xà chân thân gặp phải trong Táng Long cốc hắn cũng đã lập tức biết được, nội tâm theo đó mà có chút vui mừng.
“Có người?”. Thế nhưng Đoạn Ngọc còn không có ổn định lại thì đã cảm nhận được một tia khí tức khác thường, một đạo tinh thần lực mờ mịt dĩ nhiên là vừa mới quét về phía hắn. Dọc theo tinh thần lực dấu vết hắn nhìn lại thì thấy được bên trong đại điện này ngoài hắn ra dĩ nhiên là còn có một người khác, là một vị thanh niên không đến hai mươi tuổi.
Thanh niên thần sắc lạnh lùng, trên người tự nhiên tỏa ra một loại khí tức cao cao tại thượng không giống thường nhân, tu vi Luân Hải cảnh tầng tám không hề che giấu nhưng để Đoạn Ngọc để ý nhất đó là chỗ mi tâm của thanh niên này có một cái ấn ký quỷ dị màu đỏ, khí tức kia Đoạn Ngọc vô cùng quen thuộc.
Đoạn Ngọc thoáng chút kinh ngạc khi nhận ra tấm mặt nạ màu tím trên mặt mình dĩ nhiên là cũng đã biến mất, thay vào đó thì trên trán hắn cũng có một cái ấn ký quỷ dị màu tím.
“Luân Hải cảnh tầng một?”. Thanh niên kia nhìn chằm chằm Đoạn Ngọc một lát thì mới khẽ nhíu mày nghi ngờ phun ra mấy chữ.
Đoạn Ngọc mi tâm hơi nhíu, từ thái độ của thanh niên kia hắn liền cảm thấy người này không thiện.
“Ngươi làm sao có thể thông qua được thí luyện Thánh Tử?”. Thanh niên lúc này cũng lấy tư thái cao cao tại thượng nhìn thẳng Đoạn Ngọc lạnh lùng hỏi.
“Quả nhiên...”. Đoạn Ngọc nội tâm thầm hô, thanh niên trước mặt hắn dĩ nhiên là cũng là một vị võ giả đi qua con đường thí luyện như hắn. Không biết được thanh niên này là từ chỗ nào đi vào con đường thí luyện, không biết có phải là cùng một chỗ với hắn hay không.
Thanh niên này đạt được ấn ký màu đỏ thì đã nói rõ y thông qua thí luyện Đệ tử chân truyền, thực lực không phải bình thường Luân Hải cảnh tầng tám có thể so sánh.
Lại nhìn số tuổi không đến hai mươi tuổi đã có tu vi Luân Hải cảnh tầng tám của vị thanh niên này thì có thể thấy y không phải thường nhân, chắc chắn là một vị thiên kiêu cực kỳ cường đại. Ngươi này nếu là thuộc Tiên môn, Tà tông thì chắc chắn là có khả năng tranh được Thánh Tử vị!
“Ngươi đã nhìn ra ta thông qua thí luyện Thánh Tử thì không phải nên gọi ta một tiếng sư huynh hay sao?”. Đoạn Ngọc không đáp mà cười nhạt nhìn thanh niên kia hỏi.
Trong Tiên môn, Tà tông hay bất luận thế lực nào có phân chia cấp bậc đệ tử đều sẽ vô cùng nghiêm ngặt về phương diện xưng hô, từ Đệ tử ngoại môn đến Đệ tử nội môn, Đệ tử hạch tâm, Đệ tử chân truyền, Thánh Tử, Thánh Nữ phân chia thứ bậc vô cùng rõ ràng, cùng một thế hệ thì vô luận tuổi tác, tu vi thế nào đều không có người nào có địa vị cao hơn Thánh Tử, Thánh Nữ.
Nói một cách đơn giản thì Đệ tử chân truyền có tu vi Phong Hầu cảnh gặp một vị Động Thiên cảnh Thánh Tử cũng vẫn phải cúi đầu hô một tiếng sư huynh.
“Sư huynh?”. Thanh niên kia nghe Đoạn Ngọc hỏi vậy thì thần sắc lạnh lẽo cười lạnh. “Đừng nói là Tà Minh tông đã hủy diệt, cho dù là tại đương thế ngươi cũng không có tư cách này!”.
“Thông qua được thí luyện Thánh Tử đạt được phần thưởng rất phong phú đúng không? Đem đưa ra đây, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng!”. Nói đến đây y hai mắt có chút sáng rực nhìn Đoạn Ngọc.
“Hóa ra là muốn đoạt phần thưởng của ta”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì mới hiểu ra vì sao thanh niên trước mặt lại tỏ ra địch ý với hắn như vậy, thoáng chốc trong mắt hắn cũng hiện lên từng tia hàn ý, loại hành vi giết người đoạt bảo này hắn cũng chưa phải là chưa từng gặp.
“Tiểu tử, ta cho ngươi thời gian ba hơi thở để suy nghĩ dâng ra phần thưởng kia”. Thanh niên kia thấy Đoạn Ngọc không đáp thì cười nhạt nói.
“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi”. Đoạn Ngọc giận cười nói, cùng lúc đã liền vận dụng nguyên thần câu thông thiên địa chi lực, thế nhưng sau đó một khắc hắn đã liền biến sắc, trong đại điện này giống như tồn tại lực lượng nào đó ngăn cản hắn câu thông với thiên địa chi lực.
“Muốn chết!”. Thanh niên kia nghe được Đoạn Ngọc mắng thì đã lạnh lùng quát, dứt lời liền chủ động đánh về phía Đoạn Ngọc, song quyền nặng nề phát lực, uy thế cường đại.
Đoạn Ngọc lâm nguy không loạn, cốt thương đã lập tức xuất hiện, đại thành Tật Lôi thương pháp hóa ra sáu cái thương ảnh cùng lúc đánh về phía quyền đầu thanh niên kia.
“Bành!”. Một tiếng va chạm mạnh vang lên, trên quyền đầu của thanh niên kia lóe lên quang mang thần dị thế mà trực tiếp chặn lại cốt thương mũi nhọn, một cỗ lực lượng tràn trề trùng kích mà đến khiến cho Đoạn Ngọc âm thầm kinh dị, cự lực trùng kích để hắn có loại cảm giác như bị Tam giai đỉnh phong Hung thú tông trúng, thân hình bay ngược về phía sau.
“Chiến lực này e là đã vượt biên Luân Hải cảnh!”. Đoạn Ngọc thể nội chấn động một trận nhưng rất nhanh đã ổn định lại, tuy là vậy nhưng hắn nhìn hướng thanh niên kia vẫn lộ ra vẻ ngưng trọng thầm nói. Thanh niên kia không chỉ có tu vi cao hơn hắn mà dĩ nhiên là còn có khả năng vượt cấp chém giết.
“Không có việc gì?”. Đoạn Ngọc kinh ngạc một thì thanh niên phía đối diện lại kinh ngạc mười, vừa mới va chạm một kích kia y cảm nhận được lực công kích của Đoạn Ngọc so ra đã không dưới Luân Hải cảnh tầng tám thông thường, đây thực sự là một cái Luân Hải cảnh tầng một sao?
Lại nói lực công kích của y vừa rồi đủ để đem Luân Hải cảnh đỉnh phong đả thương rồi, Đoạn Ngọc làm sao một chút biểu lộ bị thương cũng không có?
“Hóa ra là thể tu!”. Thanh niên tròng mắt lưu chuyển, rất nhanh đã nhận ra dị thường. “Trên con đường thí luyện kia thể tu có được ưu thế lớn hơn bình thường, ngươi luyện thể cảnh giới e là không dưới Chân Cương cảnh hậu kỳ!”.
Đoạn Ngọc thoáng kinh ngạc, thanh niên này phân tích cũng quá nhanh đi? Trí tuệ này tất nhiên không phải là bình thường, khả năng cao là xuất thân thì thế lực lớn.
“Ngươi càng mạnh thì giết ngươi càng có ý vị!”. Thanh niên lúc này khẽ liếm môi nói, song quyền giao nhau một khắc thì một đôi quyền sáo xuất hiện, sau đó y cũng không nói thêm lời nào mà đánh về phía Đoạn Ngọc, khí thế so với trước càng thêm lăng lệ.
“Thánh thể!”. Đoạn Ngọc nội tâm không có chút khinh thị nào, đây là thiên kiêu trẻ tuổi mạnh nhất mà hắn từng thấy, dưới tình huống không thể vận dụng nguyên thần thiên phú thì hắn cũng không dám chắc có thể đánh bại được đối phương, chỉ có thể dốc toàn lực.
“Nhất Lôi Phá!”. Trên người Đoạn Ngọc bốc lên ngân quang, khí thế của hắn cũng theo đó mạnh hơn mấy phần, một thương cuồng bạo hướng đến thanh niên kia.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v