“Ầm”. Trong đại điện vang lên tiếng nổ lớn, cốt thương cùng với quyền sáo va chạm, hai luồng lực lượng trái ngược đồng thời nổ tung, Đoạn Ngọc cảm nhận được một cỗ cự lực tràn trề từ cốt thương truyền ngược vào tay mình cường thế đem hắn đẩy lui về phía sau, đối diện vị thanh niên kia cũng không tốt hơn nhiều lắm, thân thể dĩ nhiên là cũng bị đánh bật lui về phía sau.
“Giết!”. Đoạn Ngọc vừa mới ổn định lại thân hình đã lạnh lùng quát một tiếng, sau đó đã nắm lấy cốt thương chủ động giết về phía thanh niên kia.
“Hừ!”. Thanh niên khẽ hừ lạnh, dĩ nhiên là không hề e ngại chút nào huy quyền cùng Đoạn Ngọc đối chiến. Quyền pháp của y không có tinh diệu kỹ xảo nhưng lực lượng rất mạnh, công kích đơn thuần nhưng lại hướng thẳng đến căn bản, đây hiển nhiên là một bộ quyền kỹ có tính thực dụng rất cao, uy năng càng không cần phải nói.
“Oanh”. “Oanh”. Đoạn Ngọc thương ra liên tục không muốn trực tiếp ngạnh kháng nhưng thanh niên ở phía đối diện cũng không dễ đối phó, song quyền mở ra giống như luân bàn không ngừng chuyển động đánh bật cốt thương đâm đến gần người y, mỗi một lần va chạm đều là lực lượng cường đại xung kích khiến cho bàn tay Đoạn Ngọc cảm thấy khó chịu.
Hai người so chiêu bất phân thắng bại, khi là người này thuận thế công kích, khi lại là người kia đột nhiên phản công giống như vũ bão, thương ảnh, quyền thế không ngừng va chạm, thân ảnh của bọn hắn ở trong đại điện cũng biến hóa không ngừng, dưới chân mặt đất nếu như không phải là được cấu thành từ vật liệu đặc thù thì e là đã bị phá vỡ không ít.
Đoạn Ngọc biểu tình càng lúc càng thêm ngưng trọng, việc vận dụng Thánh thể đều không thể đem thanh niên kia đánh bại hay chiếm được chút thượng phong nào khiến cho Đoạn Ngọc càng thêm cảnh giác, đối phương cho hắn cảm giác sâu không lường được, đang kịch chiến với hắn nhưng lại như có chỗ giữ lại.
Đoạn Ngọc lại không biết là thanh niên nội tâm cũng đang có chút kinh dị, Đoạn Ngọc tu vi chỉ có Luân Hải cảnh tầng một mà thôi, luận tu vi thì đã kém y bảy cái tiểu cảnh giới, cho dù là vận dụng không ít thủ đoạn kỳ dị thì có thể đánh với y một đoạn thời gian mà không bại cũng không phải điều mà bình thường thiên kiêu có thể làm được.
“Chết!”. Đoạn Ngọc lúc này thấy được một chút sơ hở, cốt thương hóa thành sáu đạo thương ảnh cùng lúc đâm về phía yết hầu của thanh niên kia.
“Đùng!”. Thanh niên kia thần sắc hơi đổi nhưng lâm nguy không loạn, quyền phải đã kịp thời thu lại từ dưới hướng lên đem mũi cốt thương đánh bật lên phía trên, dĩ nhiên là đã sượt qua phần đỉnh đầu của y.
“Thình thịch!”. Đoạn Ngọc thuận thế vọt đến tung ra một cước đạp về phía bụng của thanh niên, người sau thu quyền cản lại nhưng cũng liền giống như đạn pháo bay ngược về phía sau. Đoạn Ngọc tu vi thấp hơn y nhưng lại có ưu thế luyện thể, một cước kia cộng thêm Thánh thể chi uy cũng là cường đại đáng sợ, đuổi sát Động Thiên cảnh tầng một công kích.
“Oanh”. Thanh niên kia bay ngược về phía sau cũng không bị thương nhưng là thẹn quá thành giận, trên người khí tức đột nhiên bạo tăng, Đoạn Ngọc đang muốn nắm cốt thương truy sát thì cảm nhận được một cỗ uy thế cường đại, bản năng cho hắn biết thanh niên kia lúc này là một kẻ đặc biệt nguy hiểm.
Trên thân thanh niên kia dâng lên huyết quang, quỷ dị lực lượng dĩ nhiên là đem mái tóc dài đen nhánh của hắn cũng biến thành màu đỏ như máu, khí tức mà y toát ra đầy vẻ hung lệ khát máu.
“Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, bằng ấy tu vi lại có thể đánh ngang tay với Vương Hạo ta thì vô luận ngươi có thủ đoạn gì cũng rất kinh người!”. Thanh niên ánh mắt bốc lên huyết quang liếc nhìn Đoạn Ngọc lạnh lùng nói. “Ta vốn chuẩn bị bằng vào át chủ bài này đấu với đám cường giả tiền bối tranh đoạt bảo vật chân chính trong di chỉ này nhưng không ngờ đến kẻ đầu tiên chết bởi Đế thể của ta lại chỉ là một cái Luân Hải cảnh tầng một!”.
“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!”. Thanh âm vừa dứt Vương Hạo đã hóa thành một đạo huyết quang đánh về phía Đoạn Ngọc, tốc độ so với trước nhanh hơn mấy phần.
“Ầm”. Đoạn Ngọc trong mắt đồng tử co rụt, hắn chỉ thấy huyết quang lóe lên thì Vương Hạo đã đánh đến gần người, tốc độ nhanh chóng khiến hắn không kịp phản ứng nên chỉ có thể vội vàng thu cốt thương chắn ở trước người vừa vặn chặn lại một quyền của Vương Hạo.
“Hừ”. “Ầm”. Sau đó một khắc hắn đã liền cảm nhận được lực lượng khổng lồ tác động vào cốt thương, cùng với đó dĩ nhiên là còn có một cỗ xung lực cường đại đánh thẳng vào lồng ngực khiến Đoạn Ngọc không nhịn được mà khẽ rên một tiếng, thân hình theo đó bay ngược đập vào một cây cột ở sau lưng.
“Phốc”. Xung lực ép đến khiến Đoạn Ngọc không nhịn được mà nôn ra một ngụm máu, trên mặt hơi chút trắng đi, chỗ ngực nhói nhói. Hơi chút ước tính hắn đại khái đoán được một quyền kia của Vương Hạo đã có uy năng không dưới Động Thiên cảnh tầng ba!
Đế thể chi uy quả thực là đáng sợ! Nếu như không phải hắn luyện thể đến Chân Cương cảnh hậu kỳ và đang kích phát Thánh thể thì vừa rồi sợ là không thể nào đỡ một quyền của Vương Hạo mà không trọng thương.
“Vù”. Thế nhưng còn không để Đoạn Ngọc kịp phản ứng thì Vương Hạo đã lại giết đến, huyết quang lóa mắt nhưng trong đó ẩn chứa một quyền mới là sát chiêu đáng sợ. Hiển nhiên là Vương Hạo không chỉ muốn đánh chết Đoạn Ngọc mà còn muốn lấy tốc độ nhanh nhất, cơ hồ là không cho Đoạn Ngọc có cơ hội thở dốc.
“Trích Tinh Thủ!”. Đoạn Ngọc thầm quát, bàn tay nâng lên mở rộng tinh quang hóa thành một con đại thủ lộng lẫy vỗ về phía Vương Hạo. Người sau không những chiến lực vượt xa đồng giai mà còn sở hữu Đế thế, lúc này đây Đoạn Ngọc còn dám ẩn giấu thì chính là tìm chết!
“Ừm?”. Vương Hạo đang giết về phía Đoạn Ngọc thì bị đại thủ tinh quang sáng rực chắn ở trước mặt để y lộ ra vẻ kinh nghi, thế nhưng tên đã phát ra không thể thu hồi, một quyền cường đại của y chỉ có thể trực tiếp đụng vào đại thủ.
“Oanh!”. “Bịch”. “Bịch”. Một tiếng nổ lớn nhất từ lúc hai người bắt đầu đấu pháp vang lên, huyết quang tán loạn, đại thủ rực rỡ tinh quang nứt vỡ, phong lãng quét ra xung quanh, bản thân Vương Hạo thì mang theo vẻ mặt khó tin lui lại ba bước mới có thể ổn định thân hình.
“Ngươi...”. Vương Hạo trừng mắt kinh hãi nhìn xem Đoạn Ngọc thật lâu không nói nên lời, vừa rồi đại thủ kia cho y cảm giác hãi hùng khiếp vía không giống với bình thường, đây tất nhiên không phải là võ kỹ có thể mang đến. Cũng còn tốt đó là uy năng của đại thủ kia cũng không phải quá mức đáng sợ, luận lực phá hoại thì còn kém một quyền của y một chút.
Đoạn Ngọc lui lại ổn định thân hình cũng là ngưng trọng nhìn Vương Hạo, thực lực của đối phương so với suy tính của hắn còn mạnh hơn không ít, dưới trạng thái kích phát Thánh thể đánh ra thần thông đều không thể làm gì được y thì Đoạn Ngọc biết dưới trạng thái không thể vận dụng nguyên thần thiên phú thì hắn rất khó có thể đánh bại Vương Hạo.
Đoạn Ngọc ánh mắt hơi đảo, đại điện này có lối ra rất rõ ràng ở cách chỗ hắn đứng không đủ mười trượng.
“Thần thông! Ngươi lại có thể sáng tạo thần thông tại Luân Hải cảnh!”. Đúng lúc này Vương Hạo lại đột nhiên trầm giọng quát, ánh mắt nhìn hướng Đoạn Ngọc không thể giấu được vẻ ghen ghét. Y xuất thân Đế tộc Vương thị, cùng với Tiên môn Đạo Cực môn có liên hệ vô cùng mật thiết nên các dạng tu hành chi bí đều đã đọc qua ít nhiều.
Một cái thiết luật liên quan đến thần thông đó là Luân Hải cảnh không thể tu luyện thần thông, trừ khi là thần thông kia do chính võ giả đó sáng tạo.
Võ giả có thể tại Luân Hải cảnh sáng tạo thần thông trong Võ đạo thế giới từng đã xuất hiện hai vị, hai vị kia xuất thế không chỉ là thiên kiêu trấn áp một thế hệ mà còn dẫn theo Võ đạo thế giới chiều hướng, bọn hắn lúc trưởng thành đều là cường giả vô địch.
Vương Hạo từ nhỏ đã có thiên phú tu luyện khủng bố, trong Vương gia đạt được trọng điểm bồi dưỡng, từng bước đều đầm chắc căn cơ đến cực hạn, thế nhưng tại lúc đột phá Luân Hải cảnh y gây nên dị tượng cộng hưởng thiên địa không đủ giúp y lĩnh ngộ sáng tạo thần thông, y được lợi nhất đó là ở bí thuật và tu vi tăng trưởng.
Bí thuật và tu vi tăng trưởng giúp Vương Hạo đạt được chiến lực cường đại, không đến mười tám tuổi đã có Luân Hải cảnh tầng bảy tu vi khiến y được khâm định sớm trở thành Đạo Cực môn Thánh Tử trước khi đột phá Động Thiên cảnh, việc này chưa được công bố thiên hạ nhưng cao tầng Đạo Cực môn đều đã biết.
Vương Hạo cùng Vương gia cường giả đều đem việc này thành kiêu ngạo, bản thân Vương Hạo cũng cảm thấy bản thân không hề thua kém hai vị cường giả vô địch kia, hắn chỉ là không đủ may mắn mà thôi. Thẳng đến hiện tại y tại trong di chỉ của Tà Minh tông gặp được Đoạn Ngọc.
Đoạn Ngọc thực lực xa xa vượt lên cảnh giới vốn có, không những có Thánh thể mà còn sáng tạo thần thông. Vương Hạo tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng nếu như lúc ở trong con đường thí luyện y đột phá đến Luân Hải cảnh tầng tám thì hiện tại e là y cũng không có bao nhiêu nắm chắc đánh bại được Đoạn Ngọc. Ý nghĩ này vừa hiện lên đã khiến cho Vương Hạo kinh hãi, đồng thời với đó thì ý định đánh chết Đoạn Ngọc càng thêm kiên định.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v