Đạm Ngữ hỏi ngược lại: “Giúp thế nào?”
Kỳ Dĩ đứng dậy, lấy bút ghi âm trong ngăn kéo bàn học ra, ấn nút bắt đầu chọn ghi âm. Đợi tới khi Kỳ Dĩ duỗi người ra trước, Đạm Ngữ đã biết cậu ấy muốn giúp mình ra sao.
“Nè, cậu…” Đạm Ngữ sẽ không thừa nhận mình có chút khẩn trương.
Kỳ Dĩ đặt người trên thân cậu: “Tống đại hiệp, đêm khuya đến đây
Đạm Ngữ đưa tay ra đẩy ngực người đang chống trên thân mình, không lâu sau thì đã mệt đến hô hấp có chút trầm trọng: “Cậu…”
Kỳ Dĩ lật người qua, để Đạm Ngữ ghé vào trên người cậu: “Tống đại hiệp, ngươi… Sắc mặt đỏ hồng hô hấp nặng nề?”
những đoạn lời kịch để ngươi
Thao a, hỗn đản cậu cũng quá nhập tuồng đi, Đạm Ngữ ngầm phỉ báng, nhưng trong đáy mắt tràn đầy ôn nhu quyến luyến của đối phương, lại không hung ác nổi phá đi bầu không khí triền miên này.
Kỳ Dĩ đem người kéo đến rồi ôm vào đằng trước, thuận theo cổ cậu mà hôn, nhẹ nhàng mà dùng hàm răng ma sát làn da mẫn cảm trên cổ, Đạm Ngữ phải thừa nhận, cậu cũng “nhập tuồng” rồi.
Ghé vào thân thể đang trên người từ cứng ngắc trở nên thoải mái, Kỳ Dĩ thả lỏng miệng, chờ đối phương phát huy.
Đạm Ngữ lẳng lặng trầm mặc một hồi, nhìn bút ghi âm bên cạnh gối đang hiện trong lúc ghi âm, rốt cục khẽ cắn môi bắt đầu túm quần áo trên người Kỳ Dĩ.
“Tống đại hiệp hăng hái như vậy,” Kỳ Dĩ ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, “Nhưng không muốn trẫm lễ thượng vãng lai sao?” (lễ thượng vãng lai: có qua có lại)
Sau một trận tiếng ma sát quần áo, Đạm Ngữ thở phì phò không dám tin mà nhìn bộ dáng lộn xộn mũ mão của đôi bên: đây là muốn làm gì, đùa giả làm thật?
Bàn tay đối phương dọc theo lưng chậm rãi hướng lên trên, cảm xúc an ủi nhẹ nhàng lưu lại một mảng ngưa ngứa, môi đối phương lại chỉ là nhẹ nhàng xoa ở trước ngực mình, Đạm Ngữ cắn răng phun ra lời kịch: “Cậu… Cậu mau một chút!”
Cái tay trên lưng quả nhiên càng thêm dùng sức một chút, lại bắt đầu dọc theo lưng đi xuống, Đạm Ngữ luống cuống: “Hỗn đản cậu muốn sờ chỗ nào?!”
Kỳ Dĩ che đậy hô hấp hỗn loạn nặng nề nhướn mi: “Không phải lời kịch này sao?”
Đó là bởi vì đây không phải nội dung vở kịch! Đạm Ngữ chán nản, giống như tức giận bổ tới ngăn cái miệng cậu ấy lại.
Loại chuyện hôn môi này đương nhiên tịnh không chỉ có dựa vào bản năng là có thể hoa lệ đa đoan, Đạm Ngữ lẩm bẩm bận rộn nửa ngày, rốt cục bị Kỳ Dĩ một phen đè lại thân thể đoạt lại quyền chủ động.
Thời điểm đôi môi tách ra, Đạm Ngữ hỗn loạn mà tiếp lời: “Ngươi với chút bản lĩnh ấy? Trấn áp được hậu cung ba nghìn sao?”
Lời nói khiêu khích im bặt chấm dứt, bởi vì bản tôn bị khiêu khích lưu loát sờ lên chỗ yếu ớt nhất.
“Ô…” Đạm Ngữ kêu rên, thân thể tựa hồ muốn cuộn lên, trái lại khiến cho người ta phân không rõ cậu là muốn tách hẳn, hay muốn đem người đưa vào tay Kỳ Dĩ.
Động tác trên tay Kỳ Dĩ không dừng lại, làm đến mức khiến cho Đạm Ngữ vừa muốn khóc lại vừa muốn kêu: tôi thèm vào, người này một bộ ổn trọng mặt người chết, công phu trên tay lại đem người ta thu thập đến mức như thế… Ô!
Đạm Ngữ nhìn bút ghi âm còn đang một phút một giây tiếp tục đếm, trong miệng rên rỉ tràn ra lại không biết là một âm đọc hay là một chữ mới đúng.
Kỳ Dĩ dây dưa hôn vào vai cậu, trên tay duy trì động tác liên tục khiến cậu mang theo giọng khóc nức nở ngâm nga, thẳng đến khi cậu ở trên tay mình phát tiết ra.
Kỳ Dĩ nặng nề thở gấp, dẫn tay Đạm Ngữ tìm đến dưới thân mình, Đạm Ngữ cả người rụt lại một chút, trong mắt mang theo sợ hãi rõ rệt.
Kỳ Dĩ hôn nhẹ lên chóp mũi đầy mồ hôi của cậu: “Ngoan, lấy tay… Giúp tôi, là tốt rồi… Có qua có lại…”
“Chỉ… lấy tay?”
“… Ừ.” Kỳ Dĩ dỗ cậu, đem tay sắp lùi về dắt trở lại.
Đạm Ngữ tựa hồ thở phào một cái, ánh mắt Kỳ Dĩ tối sầm lại.
Đạm Ngữ bị sức lực của Kỳ Dĩ mang theo chăm sóc của đối phương, tự đem đầu chộn vào vai Kỳ Dĩ, trái lại đem kích động hưng phấn trong miệng Kỳ Dĩ tất cả đều nghe vào tai, dẫn đến ngay cả cậu cũng lần thứ hai hưng phấn lên.
Kỳ Dĩ một tay bao lấy tay trái cậu đang động trên người mình, tay kia lưu luyến ở sau thắt lưng cậu, màu đỏ ngập đầy hai mắt.
Đợi đến khi hai người bình tĩnh trở lại, đã đều là một thân dính ướt, Đạm Ngữ ghé vào trên thân người ta, trầm mặc nửa ngày mới ấp a ấp úng mở miệng: “A Dĩ… Cậu, cậu cho tôi chút thời gian… Tôi…”
Kỳ Dĩ sờ đầu cậu: “Tôi biết.” Một lát sau còn nói, “Tôi không để tâm đâu.” Có thể vậy là đã tốt rồi, ban đầu đều cho rằng, ngay cả cơ hội ở chung cũng mất đi.
Đạm Ngữ ảo não đem bút ghi âm tắt đi, giãy dụa thật lâu mới dùng thanh âm rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu cảnh cáo người bên gối: “Nè, chốc nữa xóa đi cho ông đây.” Khổ cực nửa ngày, đều thu được linh ta linh tinh!
Kỳ Dĩ không quấn quýt lắm Đạm Ngữ mất tự nhiên mặt đỏ bừng, ôm lấy người ta lấy bút ghi âm: “Đã biết.”
Để cho người khác nghe được “hiện trường” loại sự việc này, Kỳ Dĩ tự nhận là còn không có loại độ lượng ấy.
Dù là vẫn không phải hiện trường chân chính ăn đến miệng.
Sau lại vào lúc nghe bản thử, Đạm Ngữ mới biết được cải trắng đại hiệp xóa được có bao nhiêu phần là triệt để, được rồi, cơ bản chính là kéo đèn rồi. Nhưng mà có đôi khi toàn bộ bầu không khí kịch không những là ỷ lại vào tiếng người, tỷ như một đoạn này chỉ có nhàn nhạt vài câu rên rỉ như có như không thêm vài tiếng rên rỉ như có như không của tiếng quần áo ma sát trong lúc tình cảm mãnh liệt, lại nghe ra mà có phần hương diễm không gì sánh được, mấu chốt chính là hậu kỳ đối với việc chọn lựa xây dựng bầu không khí và bối cảnh âm nhạc tương xứng a, trong bối cảnh mấy câu lâu dài xa xưa của giọng nữ ngâm nga giống như đệm thêm vào tiếng than nhẹ tinh tế của nam tử bỗng nhiên liên tưởng càng thêm phần màu sắc.
Cho nên đương khi cô nàng Lạc Lạc nhận được demo, nghe xong cũng đã không có năng lực khiển trách hai người ăn bớt ăn xén chủ dịch CV rồi.
Hậu kỳ: cảm giác được là tốt rồi, không cần quá nghiêm khắc vấn đề nội dung.
Lạc Lạc: … hậu kỳ đại nhân cậu mạnh thật.
Về phần như thế nào cảm giác được và vào cái lúc khẩn cấp ấy mà hậu kỳ đại nhân có thể dùng “cảm giác” đến nó, vậy đó là chuyện không thể nói rồi.
Lại về phần kết cục cuối cùng của cái file âm thanh kia, có bị cắt bỏ hay không các loại, nói giỡn, chẳng lẽ thật cho rằng cái file “Bài ca tiểu cừu.mp″ trong cái file giáp nhỏ nào đó của cái file giáp âm thanh nào đó cải trắng đại hiệp mp thật là hát sao?!
Cuộc sống của Đạm Ngữ rốt cục trở lại bình thường rồi.
Công trình âm thô học tập thêm làm công thêm, đương nhiên phải thêm phần của cải trắng đại hiệp trong một đoạn ngắn cuộc sống rồi.
Lúc sắp cuối năm ấy, lấy cô nàng Lạc Lạc đại biểu cho võng phối (giới phối âm mạng) đế đô đảng khởi xướng một cuộc tụ họp, thời gian an bài ở phần lớn sau khi cuộc thi đảng hoàn thành trước lễ mừng năm mới, Đạm Ngữ xoắn xuýt một chút, lúc ấy cậu hẳn là đã bắt đầu làm công rồi, Kỳ Dĩ nhàn nhạt mà nói muốn đi thì cứ đi đi.
Vì vậy đế đô JQ gặp mặt sẽ lên thêm tên hai người.
Lạc Lạc đã sớm bắt chuyện tốt, nói tụ họp cùng ngày chủ yếu với hoạt động là ăn chơi và KTV, yêu cầu mang theo lá gan thật can đảm luyện giọng thật tốt, về phần bình thường không có việc gì đều sẽ rống một khúc thu một Ed, vậy không nên bình thường thì cao ngạo nhưng có lúc thì yêu kiều nũng nịu, mở lời rồi không thoát được đâu.
Cho nên Đạm Ngữ nói: “Ai nha ông đây chạy không thoát rồi, ông đây không cao ngạo nũng nịu ha ha.”
Kỳ Dĩ hắc tuyến, trả lời Đạm Ngữ: “Liều mình bồi quân tử.”
Đạm Ngữ vuốt cằm khổ não: “Đại hiệp, ngài nói chúng ta hai người có thể bị nhìn lén không a!”
Kỳ Dĩ tiếp tục hắc tuyến: “Cậu sợ?”
Đạm Ngữ ngửa mặt lên trời huýt sáo dài: “Nói giỡn ông đây sợ cái gì ha ha ha, ông đây đã sớm thừa nhận nhốt lại rồi nuôi cải trắng đại hiệp rồi ha ha ha.”
~oOo~