Trước khi tụ họp mấy người trên mạng với nhau, Đạm Ngữ trải qua kỳ thi ôn tập cực kỳ phong phú. Sau khi toàn bộ trường học tạm nghỉ cơ bản chính là lúc các học sinh sứt đầu mẻ trán tìm phòng tự học, mất ăn mất ngủ đến phát bực khả năng miễn dịch giảm xuống nông nỗi mắc bệnh đậu mùa.
Cuộc thi của Kỳ Dĩ và Đạm Ngữ an bài không giống nhau, có điều lúc làm tổ trong phòng tự học lại thật ra không có sai khác nhiều lắm.
Đạm Ngữ quắc mắt nhìn trừng trừng chỉ vào Kỳ Dĩ: “Thao, lại không muốn ăn cơm?”
Kỳ Dĩ nâng mắt lên: “Buổi chiều đã thi rồi, tôi thi xong lại ăn.”
Đạm Ngữ một phen rút ra sách giáo khoa trong tay Kỳ Dĩ: “Thành tích , phần ấy so với dạ dày của cậu trọng yếu? Mang danh ưu tú thì tốt hơn thân thể khỏe mạnh sao? Cậu hỏng não hả?”
Kỳ Dĩ thu thập đồ đạc, mặt không thay đổi đi theo Đạm Ngữ về phía căn tin, ai, trước đây cũng không lưu ý thành tích như thế a, thế nhưng thấy ai kia tuần tra thành tích trên cái trang web kia đều là ưu tú hạng nhất, dù sao cũng là có áp lực.
Sau khi chọn món bắt đầu ăn Đạm Ngữ lại gõ bàn ăn của Kỳ Dĩ: “Đầu thai a!”
Kỳ Dĩ phi thường hợp tác mà thả chậm tốc độ ăn.
Phải nói Kỳ Dĩ đến trường tới nay thật đúng là chưa trải nghiệm qua cái loại trạng thái bị hoàn toàn áp chế này. Kỳ Dĩ lúc ấy chuyển hệ, còn bị các nữ sinh trong hệ nhất trí oán giận: “Hệ xã hội học của chúng ta âm thịnh dương suy không thể xác định có mất đi một đại soái ca đệ nhất của lớp hay không, nhưng xác định mất đi đại khốc ca đệ nhất.”
Vị khốc ca, hay khí chất có vẻ vô hình với con người, biểu tình trên mặt tổng luôn theo quy tắc và lãnh đạm như có mặt nạ, ngoài ra còn muốn đem bất luận cái ý kiến lập trường tài năng gì nói trong vòng vài ba câu biểu đạt diễn xuất sắc bén rõ ràng.
Kỳ Dĩ đích thật là sinh ra để ức hiếp người ta, ai dám áp chế cậu ấy.
Đạm Ngữ nói lầm bầm, cải trắng đại hiệp kỳ thực chính là miệng cọp gan thỏ cần người ta quất roi, vậy mà không ai nhìn thấu được bản tính không lập trường không nguyên tắc của cậu chậc chậc.
Lúc toàn bộ kỳ thi kết thúc, Kỳ Dĩ chỉ dính lấy Đạm Ngữ, vậy mà vẫn sinh hoạt theo quy luật ẩm thực như thường từ đầu tới đuôi.
Xét thấy tiết Triết học cùng với tiết Tiếng Anh ĐẠM Ngữ cống hiến chia xẻ bản ghi chép hoàn mỹ, bản course luận văn trường học xuất hiện như một bài post: cảm tạ bản ghi chép môn Triết, môn tự chọn, môn Âu Mỹ giám định và thưởng thức của bạn học Mạnh mỗ mỗ cấp OO viện XX.
Nội dung đại khái miêu tả bạn học Mạnh mỗ mỗ chi công vô tư như thế nào cùng với tài “mạo” song toàn sắc nghệ song tuyệt. (bựa =]])
Kỳ Dĩ nhìn bạn học Mạnh mỗ mỗ tựa ở trên vai mình say ngủ, nói không có cảm động và tự hào là giả.
Lúc ăn tối Kỳ Dĩ hỏi Đạm Ngữ, dự định tụ họp hát bài gì.
Đạm Ngữ ngáp một cái rồi ngưng mắt nhìn Kỳ Dĩ hồi lâu: “Thế nào, dự định chơi nổi à? Hắc hắc, chỉ bằng nhạc cảm bi kịch ấy.”
Kỳ Dĩ thẳng thắn thành khẩn: “Nhạc cảm không tốt, sợ vạn nhất bị nắm lên, phòng ngừa vạn nhất.”
“Vậy hát 《đợi chờ năm》() đi, đủ giản đơn, đủ du dương, ca từ đủ lặp lại nhiều lần!”
“Có thể hợp ca sao?”
“Nhảm, loại bài này không hợp ca còn có việc gì vui a!”
“Nghiêm túc?”
“Tuyệt đối.”
Đạm Ngữ lúc đó thật là rất nghiêm túc, qua đi thì không để ở trong lòng nữa, vì vậy khi cậu thấy cải trắng đại hiệp mở máy vi tính ra kéo một track nhạc đệm một track CE hát nguyên bản và TXT ca từ chấp nhất ổn trọng mà lần lần nghe học hát, Đạm Ngữ nhịn không được mà cảm khái: cải trắng đại hiệp thực sự là người nghiêm túc đến đáng sợ a!
Hôm tụ họp đó thời tiết không tốt lắm, sáng sớm đi ra thì đã âm u, Đạm ngữ đem dù bung ra che nghiêng qua ba lô Kỳ Dĩ một chút, dẫn người ra ngoài.
Trong dòng người xuống tàu điện ngầm, Kỳ Dĩ bảo vệ người đứng bên cạnh lục loại điện thoại đến không yên ổn: “Cậu đang xem cái gì?”
Đạm Ngữ cười đến rất vô lương: “Chọn mấy tiếng chuông tương đối tuyệt vời cho máy của cậu, không cần cảm tạ ha.”
“Tôi bình thường đều là để rung.”
“Không có việc gì, đổi cho cậu thành hình thức nghe gọi thường rồi.” Đạm Ngữ hào sảng mà đem di động đưa cho Kỳ Dĩ. “Hắc hắc, một lát cậu có thể hưởng thụ rồi.”
Kỳ Dĩ nhận lấy trên tay, vừa mới ra khỏi tàu điện ngầm di động đã kêu rồi, trực tiếp là phần của《đợi chờ năm》, còn là giọng nam hợp ca, một người phá âm một người điều chỉnh, quanh quẩn giữa dòng người trên tàu điện ngầm, nhất thời kinh diễm vô song, đổi lại đáp số một lần ngưng mắt ngoái lại hồi lâu ánh mắt phức tạp.
Điện thoại là Lạc Lạc gọi tới, người bên kia tới gần hết rồi, giờ chỉ thúc đợi vai chính truyền kỳ và hậu kỳ đại nhân thần bí tới thôi.
“Đạm Ngữ và hậu kỳ đại nhân đang đi cùng nhau à? Mau chút a, mọi người đang chờ rồi!”
Kỳ Dĩ nhận xong điện thoại, hỏi Đạm Ngữ: “Trong di động của tôi lúc nào có bài này?”
Đạm Ngữ đắc ý: “Cậu làm xong hậu kỳ hôm đó đã bị tôi chuyển vào.”
Đây đại khái là tác phẩm cực kỳ bi thảm trên tay Kỳ Dĩ, cao âm không thật để có thể sửa, sửa cũng sửa một chút, thế nhưng dời âm dời đến tuyệt sắc chân trời góc biển thật sự là xoay chuyển trời đất không có phương pháp, thuộc về hóa trang nghiêm chỉnh không đủ, trực tiếp PS một chút có vẻ mau hơn.
Kỳ thực về điểm này Kỳ Dĩ cũng coi như khá kỳ quái, rõ ràng đối với BGM chèn vào cắt ra chọn lựa có thể làm đến hiệu quả nhộn nhạo không ngớt, thế nhưng lúc hát đối với nắm bắt âm điệu tiết tấu hết lần này tới lần khác trì độn đến mức có thể khiến thầy giáo dạy nhạc phát điên. (làm mình nhớ shinichi quá đi, hu hu)
Đạm Ngữ cũng hết sức tin tưởng trước đây cải trắng đại hiệp len lén làm được bài hợp ca với mình kia, đích xác là ngầm luyện vô số lần mới có hiệu quả hài hòa.
Địa điểm hẹn gặp là quán cơm đông bắc khu náo nhiệt, lo lắng đến nhân viên tới nguyên thì phân tán, sớm sắp xếp tốt thời gian gặp mặt gần với thời gian ăn cơm trưa.
Kỳ Dĩ cùng Đạm Ngữ từ đường học viện xuất phát đi, cơ bản rốt cục tới muộn nhất lũ, lúc theo chỉ điểm của Lạc Lạc trong điện thoại tìm được ghế lô đẩy cửa vào, trong ghế lô đã chen chúc một đống người.
“A, hậu kỳ đại nhân và Đạm tiểu thụ đã tới rồi.” Trong ghế lô truyền đến một giọng nữ thét chói tai.
Đạm Ngữ vô thức xoay đầu một chút, đối diện đoàn người dày đặc chỗ ghế lô, đổi lấy một đám tiếng kêu la.
“Vai chính gì gì đó, quả nhiên không phải top a!” Người thứ nhất phản ứng lại giọng nam tục tằng phá vỡ một mảnh nước bọt tí tách rơi.
Tiếp tới liền có giọng nữ khí chất ngự tỷ xen vào: “Oa oa, Đạm tiểu thụ quả nhiên là mỹ nhân cực kỳ bi thảm a!”
Đạm Ngữ ở trong tiếng ồn ào loạn thất bát tao ngồi vào chỗ, không chút nào cố kỵ ánh mắt tập trung ấy, lấy ra ấm trà tới rót hai chén nước, trưng một chén ra cho Kỳ Dĩ: “Thao a, ông đây sắp chết rồi!” (im lặng thì tưởng mỹ nhân, mở miệng thì giống ….) (oa, còn biết rót nước cho chồng chứ, ha ha)
Ánh mắt thưởng thức mỹ nhân của mọi người với cách uống thả cửa không chú ý hình tượng của nhân vật chính không biết phải làm sao.
“Giận rồi đó, động tác rõ ràng thô lỗ như vậy còn có thể đẹp đến mức rơi lệ đầy mặt.” Một nữ sinh yên lặng quay đầu, “Cào tường a anh trai tôi mỗi ngày giáo dục tôi chú ý hình tượng một trăm lần a một trăm lần.”
Nữ sinh bên cạnh giễu cô: “Thời đại nào rồi mà cô còn phụ đức a, anh cô có sở thích giáo dưỡng ha.”
Một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn tiến đến bên người Đạm Ngữ: “Nè, mau nói cho tôi biết cậu làm sao đem da dưỡng đến mềm mịn như thế hả, nói mau, nói mau!”
Đạm Ngữ há hốc mồm: “Cô cô cô!”
Nữ sinh cười thật khó dò: “Tôi thế nào?”
Đạm Ngữ thu lại cằm: “Thao a, thế đạo gì đây, ma nữ giống Lạc Lạc sao lớn lên lớn lên… như thế …. xinh xắn lanh lợi lả lướt dễ thương a?! Qủa thực không có thiên lý a.”
Lạc Lạc vươn ngón tay chọc mặt Đạm Ngữ: “Cậu một lưu manh như thế lớn thành loại hoa nhường nguyệt thẹn mới là không có đạo lý chứ?”
Đạm Ngữ nhảy dựng: “Thao, ăn đậu hũ ông đây!”
Lạc Lạc tiếp tục bức tới: “Nói mau nói mau, bảo dưỡng da thế nào, đồ trang điểm nhãn hiệu gì mỗi ngày thời gian bảo dưỡng bao lâu!”
Kỳ Dĩ kéo Đạm Ngữ ra phía sau mình, giúp cậu tách khỏi nước miếng của ai đó biến thân thành ma nữ: “Quy luật ẩm thực phối hợp tốt, thời gian ngủ đầy đủ.”
Lạc Lạc dùng sắc mặt quái dị nhìn Kỳ Dĩ: “Bí quyết da tốt?”
Kỳ Dĩ gật đầu. Đương nhiên về phần sau lại vì sao Đạm Ngữ suốt đêm thức mà mặt vẫn mềm mịn như cũ các loại chuyện ấy, bây giờ chưa trở thành phần chứng cứ tài liệu giả để cải trắng đại hiệp trả lời Lạc Lạc.
Lạc Lạc cười với hai người YD dính chặt lấy nhau: “Nè, các cậu thực cp rồi sao?”
Lạc Lạc nói giọng không nhỏ, nhất thời đưa tới mấy cô nương trạng thái ngóng trông.
“Kỳ Dĩ đúng không? Oh oh oh oh, chỉ biết Kỳ Dĩ Đạm Ngữ đã lang lang phối rồi, không cần phủ nhân a nè.”
“Đạm tiểu thụ ngài thực sự là, chậc chậc chậc.”
“Ờ, làm biên kịch biểu thị hiện thực vĩnh viên là so với tiểu thuyết truyền kì thoải mái vô cùng.”
Đạm Ngữ mắt liếc chúng nữ, trong ánh mắt chờ mong cơ khát ấy duỗi tay với lấy menu trên mặt bàn, Kỳ Dĩ nhìn cậu rất khổ cực, liền đưa tay giúp cậu một chút, khiến cho mấy ánh mắt như lang như hổ trong tiếng thét chói tai áp lực càng thêm tựa hổ tựa lang.
=========
()Đợi chờ năm: bài hát mở đầu phim Tân bạch nương tử truyền kì, lặp lại rất nhiều câu 千年等一回 , Đạm Ngữ khinh Kỳ Dĩ quá thể.
~oOo~