Chương Trình Kết Hôn Trước Khi Ly Hôn

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguyễn Du Nhiên vừa nói trong ánh mắt đã chứa lệ nóng, Sở Niệm là người cực kỳ kiềm chế bản thân nhưng hôm nay đối mặt với ống kính, cuối cùng cô cũng rơi nước mắt.

Đã từng, các cô đã từng nói với đối phương sẽ không khóc nữa.

Hôm nay, nước mắt chảy xuống là bởi vì vui sướng và hạnh phúc.

- Trong em có tôi, trong tôi có em.

Hai người lẳng lặng đối diện nhau, gió nhẹ lướt qua mặt, tất cả xung quanh đều trở nên không cần thiết.

Nếu người đời vẫn thường nói những điều như khắc khẩu, bất hòa, khác biệt, hôm nay, nửa cuộc đời của các cô đều đã trải qua.

Bây giờ, các cô thầm nghĩ phải thật quý trọng cuộc sống này, quý trọng hạnh phúc không dễ dàng có được.

Nhóm bạn thân đã sớm khóc như mưa, Nguyễn Thu ở bên cạnh dùng khăn giấy lau nước mắt nước mũi, hết tờ này đến tờ khác, bà quá thương hai đứa con này, đoạn đường đi đến được hôm nay quá khó khăn.

Nguyễn Du Nhiên là người kịp phản ứng, cô nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng giúp Sở Niệm lau nước mắt.

Sở Niệm nhìn cô, trong mắt nồng nàn yêu thương, không có cách nào che giấu.

Cô yêu Nguyễn Du Nhiên.

Cô đã từng cố kỵ quá nhiều, đều xuất phát từ góc độ tự mình cho là phải, cái gì mà tự ti, cái gì mà không xứng... thật ra chỉ là do bản thân ích kỷ.

Bây giờ, chỉ cần Nguyễn Du Nhiên gật đầu, cô sẽ nắm tay cô ấy nói với mọi người ngay lập tức: Nguyễn Du Nhiên là vợ của Sở Niệm.

Ngưu đạo ở bên cạnh hút thuốc, khẽ thở dài. Rốt cuộc hai đứa nhỏ này đã trải qua những gì? Vì sao rõ ràng tuổi còn trẻ nhưng trong mắt đã nửa đời tang thương/bể dâu?

Trợ lý vừa lau nước mắt vừa hỏi:

"Lão đại, làm sao bây giờ, cảnh này muốn giấu cũng giấu không được."

Trừ phi mắt khán giả bị mù. Chứ chẳng ai lại không nhìn ra hai người này là thật?

Không nói ai khác, nhìn từng vẻ mặt của nhóm bạn thân mà xem, họ không phải người trong giới, chẳng lẽ mỗi người đều diễn rất cao siêu? Lén nhìn hai người mẹ khóc đi kìa, quả thật như gả con gái vậy.

Tiếp theo là phân cảnh xuống sân khấu nhận lời chúc phúc của người thân.

Họ đều đã quen với tính cách của Nguyễn Du Nhiên, cầm lì xì trong tay, cố ý chọc cô.

Lúc này đây, Sở Niệm cùng Nguyễn Du Nhiên chọn bài hát truyền thống, cô và Nguyễn Du Nhiên tay trong tay bước xuống sân khấu trong tiếng hoan hô của mọi người, bất ngờ, hai người nhìn thấy người quen.

Thân hình nho nhỏ, tuy rằng đã đeo mặt nạ nhưng vừa nhìn đã nhận ra Chính Trực.

Bé con cùng Tiểu Vũ mặc đồ rất đáng yêu, váy hồng nhỏ, mỗi người cầm một lẵng hoa trong tay, không ngừng lấy hoa bên trong rãi ra bên ngoài.

Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm nhìn nhau cười, Chính Trực vậy mà đeo mặt nạ Hỉ Dương Dương, phía sau mặt nạ là gương mặt đau khổ của Chính Trực. Nếu không phải Tiểu Vũ xin thì còn lâu Chính Trực mới chịu đeo cái mặt nạ xấu như thế này.

Ống kính chiếu tới, tập trung trên người Chính Trực.

Ai mà chẳng biết đây là hiệu ứng ôm tỳ bà che khuất nửa mặt.

Fan hâm mộ ở hiện trường muốn điên rồi.

Cơ thể Ái Niệm ngửa ra sau, tay cô quơ quào điên loạn:

"Đó là ai? Đó là ai? Đừng nói với tôi là con của hai người họ xuất hiện nha."

Mặt Tiểu Hoa cũng hóa đá:

"Nếu không có quan hệ gì... tại sao phải đeo mặt nạ... bây giờ hai người họ còn cần xào nhiệt sao?"

Nguyễn Du Nhiên đi tới, sờ đầu Chính Trực và Tiểu Vũ, bà cúi người nói với Chính Trực:

"Thật là xấu!"

Quả thật chọc Chính Trực giận điên lên.

Sở Niệm nhéo eo cô:

"Đừng chọc con nữa."

Ôi trời ơi.

Ở trước ống kính, hai người còn hành động mập mờ chán ngấy như vậy?

Trong tiếng chúc mừng của bạn bè các cô xuống chuẩn bị thay đồ, vào cảnh mời rượu truyền thống nhất của người Trung Hoa.

Nguyễn Du Nhiên kéo Nguyễn Thu qua nói nhỏ:

"Mẹ, Niệm Niệm không thể uống rượu."

Nguyễn Thu liếc mắt:

"Mẹ biết rồi, đã sớm đổi thành nước sôi."

Nguyễn Du Nhiên có chút lo lắng:

"Được không mẹ? Mọi người ai cũng tinh như khỉ vậy."

Nếu bị phát hiện, nhất định sẽ bị chỉnh thảm hơn.

Nguyễn Thu cười đen tối:

"Yên tâm, của con là thật, còn này là nửa thật nửa giả, tất nhiên không có chuyện gì, hơn nữa Niệm Niệm diễn xuất rất cao."

Nguyễn Du Nhiên:...

Quả nhiên là mẹ ruột mình.

Lúc này, Nguyễn Du Nhiên không quan tâm cấp bậc lễ nghĩa, cô dẫn Sở Niệm vào phòng thay đồ ngay và luôn, thợ trang điểm giúp Sở Niệm tháo những trang sức nặng nề trên đầu, nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên đi tới, cô mỉm cười, rất hiểu chuyện lui xuống.

Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, đồng dạng, Nguyễn Du Nhiên cũng đang nhìn Sở Niệm, trong mắt có một luồng "tà khí" đang thiêu đốt.

Sở Niệm vừa nhìn đã hiểu, thoáng đỏ mặt, cô đứng lên lui về phía sau.

Cô lui một bước, Nguyễn Du Nhiên tiến một bước.

Cứ như vậy một lui một tiến.

Khi không còn cách nào để trốn, Sở Niệm bị đè lên tường, cô vừa khẩn trương và ngượng ngùng:

"Em làm gì vậy? Tân khách còn ngồi ở bên ngoài chờ kìa."

Mặc dù không có ống kính nhưng lúc thong thả vẫn không nên...

Nguyễn Du Nhiên nghiêm túc, giọng cũng không thay đổi:

"Em giúp chị đổi áo cưới."

Ở hiện trường hôn lễ, vào giai đoạn nóng nhất hai cô dâu... đổi áo cưới, đây là ước mơ tha thiết của Nguyễn Du Nhiên, trước đây cô dõng dạc nói với Sở Niệm, Sở Niệm vội vàng lấy tay bụm miệng cô lại.

Bây giờ, rốt cuộc cô cũng thực hiện được.

Cơ thể Sở Niệm lành lạnh, sau khi cô cởi áo cưới thì mọi chuyện đã khác.

Bên ngoài, tân khách tới lui náo nhiệt.

Nguyễn Thu và Sở Thanh mang giày cao gót ở đó ứng phó, Sở Thanh còn đỡ, không lộ cảm xúc, ngược lại với Nguyễn Thu gần như nghiến răng nghiến lợi chửi bới:

"Hai ranh con này, lúc này chơi trò lãng mạn, để bà đây mệt chết."

Để bà đây mệt chết...

Nguyễn Du Nhiên hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.

Cô giằng co suốt nửa tiếng đồng hồ.

Cũng may, nhóm bạn thân đều nở nụ cười thân thiện ngượng ngùng không thiếu phần mập mờ.

Ái Niệm tự mình ngửa đầu uống một ly rượu, mấy fan ở bên cạnh lẩm bẩm:

"Biến mất nửa tiếng... rốt cuộc hai người họ làm gì?"

Tiểu Hoa ở bên cạnh bắt chéo chân nhìn có vẻ hả hê:

"Làm gì hả? Còn phải nói à, chẳng lẽ trong sáng cùng nhau đi đọc sách?"

Mọi người đều là người trưởng thành, thực tế chút được không?

Bây giờ, fan của Nguyễn Du Nhiên nở mày nở mặt rồi, họ dù mười mấy người vẫn cố gắng xoay chuyển tình thế, quan trọng nhất là nỗ lực vì nghệ sĩ nhà mình, thật lợi hại, nháy mắt đã "rinh" được ảnh hậu nhà người ta.

Các fan hâm mộ của Niệm Niệm đều uống say, có người đến cuối cùng bất cẩn uống phải nước sôi đã chuẩn bị, còn ghè vào bàn khóc:

"Hu hu hu, tôi thích Niệm Niệm mười mấy năm rồi, không ngờ... chị ấy lại... haiz, rượu này không có mùi vậy, vào miệng cứ như nước, ai hiểu nỗi đau trong lòng tôi..."

tiếng sau.

Kêu gọi mãi hai nhân vật chính mới bắt đầu xuất hiện.

Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm đều đã thay lễ phục, Nguyễn Du Nhiên đỏ rực như lửa, hôm nay Sở Niệm cũng đổi thành đồ trang nhã kiểu xưa, trên người là trang phục hỏa lưu ly, các cô dùng cùng màu son, trang điểm tương tự.

Vui mừng, hạnh phúc.

Vừa bước ra, Sở Niệm mỉm cười, làm cho người ta không tìm được lỗi.

Tuy rằng bạn bè cực kỳ cố gắng muốn tìm ra dấu vết trên mặt hai người, nhưng đều bị các cô mỉm cười ngậm ngùi cho qua.

Nhóm fan thì ngược lại, hành động theo bản năng nhìn giữa hi chân Sở Niệm, khiến cho mặt Sở Niệm nóng lên.

Nguyễn Du Nhiên thì vui quên trời quên đất, cô dẫn Sở Niệm đi đến từng bàn giới thiệu với người nhà:

"Chú, dì, đây là vợ con, Sở Niệm!"

"Ngoan ngoan ngoan..."

Tất cả mọi người đều kích động, run rung đứng lên uống rượu.

Nguyễn Du Nhiên có chút lo lắng nhìn Sở Niệm, nhìn thấy Sở Niệm cầm ly nước lọc uống cạn một hơi, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt lại.

Biểu cảm đó... ánh mắt đó...

Quả thật muốn lừa cả Nguyễn Du Nhiên, lo lắng quá rồi.

Lúc đi đến bàn fan, lì xì đã nhận đủ.

Fan thấy hai nghệ sĩ đều kích động muốn điên, nói cũng không lưu loát.

Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, cô không quen bày tỏ, Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, cô nhìn nhìn nói:

"Tôi nghe nói hai trưởng fan của chúng tôi là một đôi nhỉ?"

WOW!

Tốt vậy sao?

Hóa ra Nguyễn Du Nhiên cũng tinh tế đến vậy?

Tiểu Hoa và Ái Niệm uống đến choáng váng, được thần tượng nhà mình nói càng chẳng biết này nọ, chỉ biết cười khúc khích.

Sở Niệm nháy mặt, hiếm khi tinh nghịch như vậy:

"Là thật sao?"

Ái Niệm:

"Hai chị là thật thì tụi em là thật."

Tiểu Hoa ngạc nhiên nhìn Ái Niệm, trong lòng sôi trào.

Nguyễn Du Nhiên vui vẻ cùng mọi người uống một vòng rượu, cô còn cười trêu chọc:

"Fan nhà Niệm Niệm có thoát fan nhảy qua bên tôi không?"

Không ai để ý cô.

Nguyễn Du Nhiên:...

Trước khi rời đi, Sở Niệm đi đến bên cạnh Ái Niệm, cô mỉm cười nói: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ chị nhiều năm như vậy." Cô lấy một bao lì xì từ chỗ Nguyễn Du Nhiên đưa qua: "Chúc phúc em và Tiểu Hoa."

Tập thể fan vỡ tổ.

Trời ơi, trời ơi, trời ơi!!!

Đây là ý gì???

Rõ ràng Ái Niệm đã nói, nếu Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm là thật thì họ là thật!!!

Bây giờ Sở Niệm tới chúc phúc họ??? Điều này chứng minh điều gì??? Phía chính chủ thừa nhận?

Còn nói thừa nhận hay không? Nguyễn Du Nhiên có dự cảm chờ hôn lễ này được phát ra, gần như các cô công khai trước người dân cả nước.

Đến lúc mời rượu hai người mẹ.

Nguyễn Du Nhiên cố ý tìm một phòng yên tĩnh.

Nguyễn Du Nhiên suốt ngày hi hi ha ha đùa giỡn với hai mẹ, không lúc nào nghiêm túc, vậy mà bây giờ vành mắt đỏ lên, cô kéo Sở Niệm làm đại lễ.

Cả hai trực tiếp quỳ xuống.

Nguyễn Thu và Sở Thanh đỏ mắt, vội vàng đỡ hai đứa con lên.

Nguyễn Du Nhiên lắc đầu, cô khăng khăng quỳ, nói:

"Mẹ, hai mẹ hãy nghe con nói."

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã quật cường, một khi đã quyết định, mấy ngựa cũng kéo không được.

Sở Thanh và Nguyễn Thu chỉ lau nước mắt.

Nguyễn Du Nhiên cất lời:

"Mẹ, cả đời con chỉ có thể nói là một người vợ đúng chuẩn, nhưng lại tuyệt đối không xứng làm một đứa con."

Nguyễn Thu lau nước mắt:

"Tiện Tiện, con đừng nói vậy."

Bậc cha mẹ nào có yêu cầu gì con cái, tâm nguyện duy nhất của họ là con cái sống thật tốt.

Nguyễn Du Nhiên hiểu, có đôi khi trong lòng cũng khó chịu, hai mẹ tuổi tác đều không nhỏ, vậy mà mỗi ngày còn phải bôn ba vì cuộc sống, bây giờ cô có thể cơm áo không cần lo, chẳng phải đều bởi vì hai người lặng lẽ cố gắng sao?

Trên đời này làm gì có cái gọi là thiên chi kiêu tử, chẳng qua là người đi trước đã gánh vác phần nặng nhọc.

Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm trịnh trọng dập đầu ba cái với hai mẹ, Nguyện Thu và Sở Thanh cứ rơi nước mắt, đến cuối cùng, khuyên thật lâu mới ổn định.

Hôm nay kết thúc quay, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm thay quần áo, các cô cùng đến nghĩa trang.

Nghĩa trang chính là nghĩa trang đó.

Lúc đầu Nguyễn Du Nhiên nắm tay Sở Niệm đi, cô len lén ở phía sau nhìn mộ phần mình đã âm thầm mua.

Lúc Sở Niệm nhìn thấy rất kinh ngạc.

Trước đây, cô đã dự tính tình huống xấu nhất, cô và con có thể không thể trở về.

Cho nên trên bia mộ khắc Vợ và con của Nguyễn Du Nhiên.

Hôm nay Nguyễn Du Nhiên bỏ chữ con đi, cô nắm tay Sở Niệm:

"Chính Trực sẽ vui vẻ cả đời, sau này, con không cần nằm bên cạnh chúng ta, mà sẽ có vợ ở bên, bên cạnh chị phải là em."

Sở Niệm nhìn chữ phía trên "Mộ hợp táng của vợ vợ Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm", nước mắt chảy thành hàng:

"Du Nhiên, Du Nhiên, Du Nhiên..."

Được rồi, chị đừng khóc."

Nguyễn Du Nhiên giúp Sở Niệm lau khô nước mắt, cô nhìn vẻ đìu hiu phía xa xa:

"Niệm Niệm, chúng ta đã trải qua quá nhiều, em chợt cảm giác bây giờ cho dù sống hay chết cũng không cách nào chia cách chúng ta, bất luận sống hay chết chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, phải không?"

Sở Niệm không nói nên lời, cô ôm chặt Nguyễn Du Nhiên, khóc run cả người.

Cô không có nói cho Nguyễn Du Nhiên biết.

Trong khoảng thời gian này cô lén đến Linh Quang Tự tìm Tuệ quả sư phụ.

Lúc đó trong lòng cô khó chịu, không phải vì bản thân, mà cô sợ trước sau gì cũng có một ngày, không ai làm bạn bên cạnh Nguyễn Du Nhiên, cô ấy sẽ cô đơn.

Lúc đó Tuệ Quả sư phụ lần phật châu, thản nhiên nói:

"Du Nhiên cũng tới tìm bần ni."

Sở Niệm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Tuệ Quả sư phụ.

Tuệ Quả sư phụ không nói, ngài dẫn Sở Niệm đi đến một Thiện phòng nhỏ ở hậu viện, trên Thiện phòng viết mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa-Ức Niệm Đường.

Lúc đó, Sở Niệm giống như bị sét đánh, không nhúc nhích.

Tuệ Quả sư phụ nhìn cô nói:

"Du Nhiên nói, nếu có một ngày con rời đi, Du Nhiên sẽ không theo con rời khỏi, bởi vì cô ấy trên còn có hai người mẹ lớn tuổi, dưới còn có con nhỏ, cô ấy sẽ một mình tới đây, bầu bạn với non xanh nước biếc, tiếng kinh Phật lượn lờ, yên lặng tưởng nhớ con ở thế giới bên kia."

Giây phút đó, Sở Niệm không động nổi, điều duy nhất cô có thể làm là hai hàng nước mắt theo khóe mi chậm rãi chảy xuống.

Cảnh nảy...

Sở Niệm đã từng cho rằng, cô rất yêu Nguyễn Du Nhiên, thậm chí có thể giao ra tất cả tình và yêu của cuộc đời này... chỉ mong rằng có thể có được Nguyễn Du Nhiên.

Nhưng bây giờ đối mặt với tình cảm sâu đậm của Nguyễn Du Nhiên, những thứ đó có là gì?

Tất cả khổ, tất cả đau thương, cô ấy đều chưa từng nói với cô, tất cả đều... một mình im lặng chống đỡ.

Hôm nay, Nguyễn Du Nhiên quỳ trước mộ bia của Sở mẹ, cô quét dọn xung quanh rất sạch sẽ, dọn trái cây và điểm tâm mới lên, rồi đổ một ly rượu.

"Mẹ, con và Niệm Niệm đến thăm mẹ, hôm nay là ngày tụi con chính thức bày tiệc rượu, nếu như mẹ ở đây thì tốt biết bao, mẹ ở bên kia vẫn khỏe chứ? Con và Niệm Niệm đều rất nhớ mẹ."

Nguyễn Du Nhiên quỳ xuống, nước mắt rơi xuống hòa vào trong đất:

"Mẹ thấy không? Mẹ, cuộc đời này, con sẽ đối xử tốt với Niệm Niệm, con sẽ đem tất cả những gì con có cho chị ấy, mẹ yên tâm nha."

- ----Hết chương ------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio