Trở về từ nghĩa trang, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm vừa thay đồ xong đã bị người thân họ hàng vây quanh, mọi người nhất định một hai phải quậy động phòng.
Sở Niệm cảm thấy dở khóc dở cười, cô ở tuổi này rồi còn quậy động phòng gì chứ? Nhưng cô cũng nhịn không được nghiêng đầu nhìn sang Nguyễn Du Nhiên, lại nhìn thấy sự mong chờ trong ánh mắt người này.
Trong lòng cô không hiểu sao lại dịu xuống, nhìn thấy tất cả mọi người đang chờ quyết định của mình, cô gật đầu.
Táo đỏ trên giường, bước qua chậu than hồng, kết vợ chồng...
Tục bước qua lò than hồng dành cho cô dâu diễn ra trong lễ tơ hồng xưa kia nay vẫn còn nhiều gia đình áp dụng trong lễ rước dâu. Sau khi về đến nhà chú rể, cô dâu phải bước qua một lò nhỏ than hồng, tục rằng để đốt vía xấu. Lửa hồng sẽ đốt hết những tà ma theo quấy phá cô dâu và sẽ đốt vía của tất cả những kẻ độc mồm độc miệng đã chê trách, quở mắng cô dâu ở dọc đường.
Một người tiếp một người, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm phối hợp rất ăn ý, không có bất kỳ sai sót, chỉ là đến lúc hai người cùng ăn một quả táo, Nguyễn Du Nhiên lại mặt đỏ tới mang tai, nhìn mẹ cô mặt có nếp nhăn rồi cầm quả táo treo lên sợi dây, để cho cô và Sở Niệm cắn, bà lập tức tránh ra.
Rõ ràng Nguyễn Du Nhiên cảm thấy mình nhanh lắm rồi nhưng không biết là xung quanh quá nhiều người ồn ào hay quá khẩn trương, nhiều lần cắn quả tại thì lại đụng mặt Sở Niệm, khiến Sở Niệm bị đau.
Nguyễn Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyễn Thu, Nguyễn Thu dương dương đắc ý, nhướng mắt nháy mắt.
Ngay lúc này, Sở Niệm khẽ thở dài, tất cả mọi người nhìn chằm chằm, bàn tay thon dài ngọc ngà của cô túm lấy cổ Nguyễn Du Nhiên, sau đó môi của hai người cùng nhau cắn lên quả táo.
Bốn mắt nhìn nhau, giống như hôn môi...
"Woaoaoaooa!!!"
"AAAAAAA!"
...
Rốt cuộc thời khắc mấu chốt vẫn là Sở Niệm ra tay, nhà này ai là nóc có lẽ đã xác định.
Tuy rằng bình thường Nguyễn Du Nhiên bướng bỉnh, nhưng xung quanh đều là thân bằng quyến thuộc, thậm chí có người họ hàng xa tóc hoa râm híp mắt cười nhìn cô, cô đỏ mặt, Sở Niệm cảm nhận được, nhếch miệng cười khẽ.
Nụ cười này...
Đùa giỡn đến nửa đêm, mọi người mới rút lui.
Nguyễn Du Nhiên sợ Sở Niệm mệt, vội vàng đi bưng chậu nước cho Sở Niệm rửa chân, sau đó đặt hai chân Sở Niệm vào:
"Họ thật là, muốn quậy sao là quậy, Niệm Niệm chị có mệt không?"
Đôi mắt như hồ nước trong của Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Em vui không?"
Nguyễn Du Nhiên giật mình, cô ngẩng đầu nhìn Sở Niệm:
"Tất nhiên vui rồi."
Giữa các cô đã sớm không còn phân chia hai cá thể.
Chỉ cần một người vui người còn lại cũng sẽ vui theo.
Nguyễn Du Nhiên nghĩ lại chuyện hôm nay không khỏi thở dài, hôm nay hôn lễ của các cô tổ chức hoành tráng, e là hậu kỳ bên Ngưu đạo và cả tuyên truyền bên ngoài sẽ bận rộn lắm.
Sở Niệm biết trong lòng Nguyễn Du Nhiên nghĩ gì, cô ôm Nguyễn Du Nhiên nói:
"Nói rõ thì chúng ta giải thích, nếu mơ hồ thì lúc đó công khai."
Nguyễn Du Nhiên lấy làm kinh sợ, cô ngạc nhiên nhìn Sở Niệm.
Công khai...
Với cô thì sẽ không có tổn hại gì, nhưng đối với Sở Niệm, đối với đứa trẻ đeo mặt nạ... năm bất ngờ biến mất... miệng đời rất đáng sợ, tuy rằng đa phần fan đều thân thiện nhưng có một số anh hùng bàn phím đứng trong bóng tối, rất nhiều lời của họ thậm chí có thể giết người, Nguyễn Du Nhiên không đành lòng để Sở Niệm chịu đựng những thứ đó.
Sở Niệm ngoan ngoãn dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên, dưới ánh đèn, từ đôi mắt cô tỏa ra hào quang dịu dàng:
"Du Nhiên, nửa đời trước của chị, em đều chìu theo chị, vì chị mà sống cho nên... quãng đời còn lại sau này hãy để chị cùng em trải qua cuộc sống điền viên mà em vẫn muốn."
Chóp mũi Nguyễn Du Nhiên chua xót, cô kiềm nén nước mắt:
"Cái gì mà điền viên, thật ra... Niệm Niệm, nơi nào có chị, nơi đó mới là nơi để sống."
Trước đây, cô luôn không nói rõ lời này.
Hôm nay, trải qua sinh tử, rốt cuộc cô cũng hiểu, đừng nói là giới giải trí vàng thau lẫn lộn, cho dù núi đao biển lửa, chỉ cần có Sở Niệm ở bên cô sẽ không chùn bước.
Khóe miệng Sở Niệm vẫn duy trì nụ cười:
"Chẳng phải em đã nói muốn đi nông thôn tìm chị Tâm Nhu, sau đó mua một mảnh sân rộng, nuôi ít gà con vịt con, thời tiết tốt, chị ngồi xe để em đẩy đi phơi nắng, em hát chị ngửi mùi hương lúa..."
Trước đây không lâu, Nguyễn Du Nhiên không chỉ một lần nói qua với Sở Niệm, cô chán ghét thành phố ồn ào náo nhiệt, muốn thoát đi.
Sở Niệm cũng đã hướng tới cuộc sống đơn giản nhưng trong lòng cô trên vai cô còn rất nhiều gánh nặng, cô luôn nói Nguyễn Du Nhiên hãy chờ một chút, chờ cô quay xong bộ phim này, chờ cô hoàn thành mục tiêu kia, một ngày rồi một ngày trôi qua, một năm rồi lại một năm... hôm nay, cô không biết mình còn có thể chờ, có thể hoàn thành lời hứa hay không.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, quấn quýt lấy nhau, lắng nghe nhịp tim của đối phương.
Từng giây từng phút trôi qua thật lâu, thật hoàn mỹ.
"Thật ra, Niệm Niệm, chị không cần vì em mà cố gắng nhiều như vậy, ủy khuất bản thân."
Bây giờ Nguyễn Du Nhiên hận không thể đem Sở Niệm đặt vào trong lòng, xem như tâm can bảo bối, cô nỡ nào bằng lòng để Sở Niệm vì mình mà làm những chuyện Sở Niệm không muốn?
Sở Niệm lắc đầu, cô nắm lấy tay Nguyễn Du Nhiên đặt lên lồng của mình, nói:
"Nơi này đã từng chất chứa quá nhiều điều phức tạp, nhiều đến mức nó không có cách nào chịu đựng nữa, hôm nay, nơi này nhỏ đến mức chỉ dành cho em."
Nguyễn Du Nhiên run rẩy, cô ôm chặt Sở Niệm.
Sở Niệm rời khỏi cái ôm của Nguyễn Du Nhiên, nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên nói:
"Nửa đời trước như phồn hoa tựa cẩm em cùng chị trải qua, nửa đời sau, chị chỉ muốn cùng em trải qua những ngày tháng yên bình, điền viên."
Năng suất làm việc của Sở Niệm Nguyễn Du Nhiên không dám xem thường, một khi cô đã quyết định sẽ bắt tay vào làm, tiến hành sắp xếp.
Khi cô đem tài sản dưới tên mình chuyển hết qua Nguyễn Thu, Nguyễn hoàn toàn líu lưỡi:
"Niệm Niệm, con có cần phải vậy không, hai đứa đi tới đó lẽ nào không trở lại?"
Sở Niệm cười cười:
"Mẹ, Du Nhiên nhất định còn có thể trở về, chỉ là con... haiz."
Cô đã xem nhẹ sinh tử, toàn bộ mọi thứ trên đời này cô đều có thể đặt xuống, lo lắng duy nhất của cô là Nguyễn Du Nhiên.
Cô cũng đi tìm Ngưu đạo nói rõ sắp xếp của mình, cọng cau trong miệng Ngưu đạo muốn rớt xuống:
"Không phải chứ? Niệm Niệm, con với Du Nhiên chưa xem weibo à? Con có biết bây giờ hai đứa rất là hot không? Nhãn hàng quảng cáo gọi đến công ty muốn nổ máy luôn, bây giờ ở ẩn? còn nữa, bộ phim Thần điêu hiệp lữ phải tính sao?"
Sở Niệm đã sớm chuẩn bị, cô cười cười:
"Tụi con không ở thành phố, dì có thể tới nông thôn tìm tụi con, dù sao cũng là con đầu tư, quay chậm một chút cũng được, nếu Du Nhiên phiền chán thì vừa hay bỏ luôn."
Ngưu đạo:...
Đây là "bà trùm" bá đạo sủng vợ?
Sở Niệm là người cực kỳ khéo hiểu lòng người:
"Ở nông thôn núi sông đều đẹp, con giúp dì tiết kiệm tiền bối cảnh."
Ngưu đạo:...
Cảm ơn ạ!
Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm lúc nhàm chán sẽ lướt weibo, trên cơ bản hai người vừa đổ bộ vào weibo thì tin nhắn riêng đã bùng nổ.
Rất nhiều fan của Sở Niệm kêu gào thắc mắc, hoàn toàn không hiểu ảnh hậu nhà mình sao lại thích người đê tiện diêm dúa như vậy, Sở Niệm nhìn thấy nhưng không quan tâm, ngược lại fan của Nguyễn Du Nhiên mỗi người đều rất hài lòng-Lão đại, lợi hại nha.
Ngày chiếu hôn lễ của các cô.
Cả nhà ngồi bên nhau xem, quả thật vừa khóc vừa cười, Ngưu đạo quả là tài giỏi, biên tập cắt ghép đều rất tinh tế, phần tinh hoa không hề bị cắt bỏ, còn có cả dẫn dắt dư luận, hôn lễ của hai cặp đôi kia cũng không tệ, cũng đồng dạng thu hút được một bộ phận dư luận, đó cũng là một điều may mắn.
Các hotsearch như đứa bé kia là ai? Sở Niệm bí mật sinh con cũng trụ trên bảng xếp hạng hotsearch vài ngày.
Nguyễn Du Nhiên nhẹ răng nhếch miệng:
"Hay là tìm người đè ."
Sở Niệm thản nhiên nói:
"Không cần quan tâm."
Bây giờ thời gian của các cô rất quý giá, đâu có thời gian để đi để ý những thứ này, ngược lại cũng đến lúc nên đón Chính Trực về rồi.
Buổi tối, Chính Trực trở về, tâm trạng có vẻ không tốt, lúc ăn cơm cũng không hề nói chuyện.
Mọi người liếc nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi:
"Sao vậy Chính Trực?"
Chính Trực cúi đầu, mắt đỏ lên:
"Tiểu Vũ phải dọn nhà rồi."
Nguyễn Thu:...
Nguyễn Du Nhiên:...
OMG!
Mối tình đầu cực kỳ bi thảm, rõ ràng vừa mới bắt đầu.
"Tại sao vậy?"
Sở Niệm không nhịn được hỏi, cô nhìn thấy dáng vẻ con gái không vui cũng đau lòng, hai nhúm tóc cũng cụp xuống.
Chính Trực quẹt miệng: "Mẹ tiểu Vũ nói bởi vì suy tính khi Tiểu Vũ lên tiểu học, tiểu học Thánh Hoàng quá mắc, nhà họ không kham nổi nên muốn đến Hải Điến." bé con ngẩng đầu nhìn, ánh mắt thù hận nhìn bà mình: "Vì sao phải đắt như vậy?"
Nguyễn Thu:...
Nhìn xem, bà vô tội quá mà.
Sở Niệm thử an ủi Chính Trực, cô đặt đũa xuống, ôm lấy Chính Trực:
"Không sao đâu Chính Trực, Tiểu Vũ nhất định sẽ nhớ rõ con, tình cảm tụi con tốt vậy mà, để mẹ hỏi thăm xem Tiểu Vũ ở đâu, có thời gian mẹ sẽ dẫn con đi thăm Tiểu Vũ được không?"
"Thật vậy ạ?" Hai mắt Chính Trực sáng lên, Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh giở trò xấu xa: "Chẳng phải con nói Tiểu Vũ não cá vàng à? Mấy giây quay lại đã quên sạch con."
Mọi người đều biết Nguyễn Du Nhiên đang giỡn, nhưng không ai ngờ tới... Chính Trực lại khóc...
Bé con chợt ném đũa, không ăn cơm nữa, bước chân như củ cải chạy đi mất, một tay còn bụm mặt, vừa chạy vừa nói:
"Mommy hư, mommy xấu, khó ưa, xấu xa!"
Nguyễn Thu:...
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Thanh:...
Sở Niệm nhíu mày, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Em nói trúng chỗ đau lòng và sợ hãi của con."
Nguyễn Du Nhiên:???
Con nhóc dứt sữa rồi còn sợ đau lòng cái gì???
Buổi tối Chính Trực một mình nức nở, quả thật cơm cũng không ăn, Sở Niệm gõ cửa sau đó đi vào ôm lấy con, hôn lên trán mềm của con:
"Được rồi, Chính Trực, không cần để ý mommy của con nữa, mommy nói lung tung thôi."
Nguyễn Du Nhiên vội vàng tát nước theo mưa:
"Đúng đúng, mommy nói lung tung, con không cần để ý mommy nha."
Chính Trực dụi mắt, bé con ôm cổ Sở Niệm, vẫn còn nức nở:
"Mẹ, Tiểu Vũ thật sự quên con thì con phải làm sao?"
Sở Niệm và Nguyễn Thu Nhiên run rẩy, rất muốn cười.
Con nhóc ranh này, quả là đang lo lắng sợ hãi.
Sở Niệm cố kiềm chế, cô vuốt v mái tóc mềm mại của con mình:
"Vậy con có quên Tiểu Vũ không?"
Chính Trực lắc đầu, bé con nhìn chằm chằm mẹ mình:
"Con giống mommy, rất thâm tình."
Sở Niệm nghe xong lời này, cô rơi vào trầm mặc, Nguyễn Du Nhiên đụng đụng cánh tay Sở Niệm:
"Sao đây, chị không hi vọng con gái giống em à?"
Đúng là không có gì chạy khỏi ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên.
Từ tận đáy lòng Sở Niệm không hi vọng Chính Trực giống Du Nhiên thâm tình.
Đời này của Nguyễn Du Nhiên vì cô vì tình yêu này mà thương tích đầy mình.
Nhân sinh vốn dĩ rực rỡ như ánh mặt trời lóa mắt... nhưng loại chuyện này có lẻ từ trong huyết dịch trời sinh đã ngấm vào, cô có thể làm được gì?
Sở Niệm ôm Chính Trực:
"Đừng bi quan, mẹ tin tưởng Tiểu Vũ."
Chính Trực được mẹ mình cổ vũ, trong lòng ấm áp:
"Con cũng tin Tiểu Vũ, nửa tháng sau mẹ dẫn con đi thăm Tiểu Vũ nha?"
Vốn có rất nhiều chuyện ở đây cần phải sắp xếp, con gái niềm nở yêu cầu Sở Niệm tất nhiên gật đầu đồng ý.
Có mẹ mình cho phép, Chính Trực rất vui, cuối cùng cũng bưng chén của mình ăn cơm.
Buổi tối lúc ngủ, Nguyễn Du Nhiên nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được cách giải quyết:
"Chị nói em cũng đã đến nhà trẻ quan sát, Tiểu Vũ xinh đẹp hơn những đứa trẻ khác cũng phải, hơn nữa có rất nhiều bé con thích Chính Trực của chúng ta, Nhưng một hai Chính Trực cứ thích Tiểu Vũ chứ?"
Vấn đề này, Sở Niệm đã sớm nghĩ tới, cô mỉm cười dùng cổ dụi dụi gò má của Nguyễn Du Nhiên:
"Em không cảm thấy Tiểu Vũ khá giống em khi còn nhỏ sao?"
Cũng rực rỡ không có bất kỳ chuyện phiền lòng gì, trước giờ đều rất vui vẻ.
Lúc ba mẹ nói phải dọn nhà, Tiểu Vũ rớt mấy giọt nước mắt, ôm lấy Chính Trực nói:
"Chính Trực, chờ mình trưởng thành sẽ cố gắng làm việc thật giỏi kiếm thật nhiều tiền, như vậy có thể đến tìm cậu."
Nguyễn Du Nhiên suy nghĩ:
"Cũng không hẳn nha, khi còn bé vừa nhìn là biết em là công, nhìn Tiểu Vũ quá yếu ớt."
Sở Niệm:...
Người này nghĩ gì vậy trời? Tư tưởng không thuần khiết.
Ngày hôm sau, Chính Trực cứ theo bình thường đeo cặp sách nhỏ trên lưng đi học, lớp trưởng Tiểu Cao của lớp biết Tiểu Vũ đi rồi, cậu nhóc này cảm giác mình có thể là người tiếp theo Chính Trực thích, cậu nhóc này cầm bánh quy gấu con đi tới: "Chính Trực, cậu nhìn xem đây là bánh quy cậu thích nhất." Trước đây cậu nhóc này nhìn thấy Tiểu Vũ làm như vậy lấy lòng Chính Trực, lúc đó Chính Trực ăn rất vui vẻ.
Ai ngờ, hôm nay Chính Trực nhìn cậu nhóc này với ánh mắt lạnh lùng:
"Lấy ra, ngây thơ."
Tiểu Cao:...???
Cậu nhóc này lúng túng gãi đầu.
Chính Trực đi đến chiếc ghế hồng nhỏ bình thường Tiểu Vũ thích ngồi nhất, bé con uống sữa tươi Tiểu Vũ thích nhất, cúi đầu, chớp chớp mi mắt đã ướt nước mắt.
Nếu như Tiểu Vũ ở đây... lúc này đã sớm ở bên tai mình liên tục luyên thuyên, một ngày sẽ nhanh chóng trôi qua, hôm nay, đi nhà trẻ đã không còn ý nghĩa, chẳng bằng ở nhà lắp ráp lego, Tiểu Vũ nhất định cũng nhớ mình.
Chính Trực dùng đầu ngón tay đếm từng ngày, cuối cùng cũng đến ngày đã hẹn trước, sáng sớm hôm đó, bé con thay váy dài, cố ý nhờ mẹ buộc đàng hoàng.
Hôm nay là ngày quan trọng của con gái.
Hai người mẹ dẫn theo Chính Trực ra ngoài, lái xe hơn một tiếng mới tới đích.
Nguyễn Du Nhiên đi tới nhấn chuông cửa, ba ba của Tiểu Vũ bước ra, nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên xinh đẹp có chút lúng túng:
"Tiểu Vũ đi ra phía sau Quảng Trường chơi với bạn nhỏ rồi."
Chính Trực nghe thấy mím môi.
Ba người nhà xuống xe đi đến phía sau Quảng Trường.
Quảng Trường nhỏ không ít trẻ con, mọi người chơi vui vẻ, Chính Trực liếc mắt đã nhận ra Tiểu Vũ trong đám trẻ đó.
Tiểu Vũ vẫn xinh đẹp, không hề gầy, thậm chí gương mặt vẫn đẹp hơn trước, Tiểu Vũ ngồi ở chính giữa, mấy cô bé cậu bé quây xung quanh, hình như đang tranh cãi gì đó.
Tiểu Vũ vui vẻ hai chân bắt chéo nguẩy, vẫy tay: "Hôm qua mình hỏi mẹ, nếu như ở cổ đại, mình chính là hoàng thượng, ừm, người này..." Tiểu Vũ chỉ chỉ cô bé cao nhất, nói: "Cậu là quý phi."
Ngón tay lại chỉ:
"Cậu là vương phi."
Lại chỉ:
"Tiểu Lãn, cậu là Lãn phi!"
"Tiểu Hồng, cậu là Hồng phi!"
"Ah, đúng rồi, Đại Hoàng, cho cậu làm ngự tiền thị vệ nha."
...
Gió thổi qua, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm hóa đá.
Quá thảm...
Chính Trực phải làm sao?
Các cô quay đầu nhìn lại, vành mắt Chính Trực đã đỏ lên, trong tay Chính Trực còn đang cầm hoa tươi chính mình vừa mới hái, lúc này ném thẳng xuống đất rồi xoay người rời đi.
Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm nhanh chóng đuổi theo, đuổi đến gần xe mới bắt được Chính Trực, Sở Niệm sốt ruột:
"Chính Trực, không qua chào hỏi sao? Mấy bé con có thể đang đùa thôi."
Vành mắt Chính Trực đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Con sẽ không bao giờ... đến gặp cậu ấy nữa, không bao giờ... đến gặp cậu ấy nữa!"
Bé con hò hét quá sức, mang theo cả tiếng nức nở.
Sở Niệm nhanh chóng nhìn Nguyễn Du Nhiên, còn ngây ra đó làm gì, mau an ủi con.
Nguyễn Du Nhiên vắt nát óc, vội nói:
"Chính Trực, con đừng nản chí, con xem vừa rồi Tiểu Vũ phong tước cả nửa ngày nhưng chưa đồng ý cho ai làm hoàng hậu cả, vị trí này nhất định là giữ lại cho con."
Sở Niệm:...
- ---Hết chương ---