Chương Trình Kết Hôn Trước Khi Ly Hôn

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Vị trí hoàng hậu nhất định là giữ lại cho con.

Mommy Nguyễn nhận được ánh mắt hình viên đạn từ Chính Trực.

Từ khi gặp nhau đến giờ.

Nguyễn Du Nhiên chưa từng biết con gái có thể bắn r ánh mắt có lực sát thương đến vậy, ngay cả Sở Niệm cũng sợ. Từ nhỏ đến lớn, Chính Trực luôn ở bên cạnh của cô, đa phần đều ngoan ngoãn nghe lời. Có đôi khi cô cũng nói với Nguyễn Du Nhiên cô cảm thấy có lỗi con vì từ khi sinh đã liên tục làm bạn với giường bệnh, sợ sau này Chính Trực sẽ quá yếu ớt, nhưng hôm nay... ánh mắt này, cô quả thật run sợ.

Chính Trực nhìn Nguyễn Du Nhiên trong mắt đều đầy sát khí, Chính Trực thương tâm không phải trò cười để hai người lớn cười ha hả, bé con không rõ đây là hai mẹ ruột mình sao lại không hiểu mình? Cứ xem mình như trẻ con, mình rất nghiêm túc.

Chính Trực ngân ngấn nước mắt, trước khi lên xe vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Vũ.

Ánh nhìn đầy lưu luyến mang theo oán hận không cam tâm...

Tiểu Vũ hoàn toàn không biết Chính Trực từng đến, còn đang vui vẻ để cho Tần vừa phong bóp lưng cho mình.

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, nhưng gắng gượng nhịn lại, cô cũng không dám trêu chọc con gái.

Ngược lại là Sở Niệm, cô ôm lấy Chính Trực:

"Con muốn mẹ..."

"Không cần đâu mẹ." Lòng tự trọng của Chính Trực rất mạnh, bé con nhìn ngoài cửa sổ, cắn môi nói: "Sau này con sẽ làm cho cậu ấy nhớ rõ."

Một đứa trẻ nho nhỏ...

Nhìn Chính Trực và Tiểu Vũ, Nguyễn Du Nhiên thấp thoáng nhớ tới năm xưa giữa cô và Sở Niệm, khi đó Sở Niệm vừa giống lại vừa khôn giống Chính Trực, cả hai đều rất cường thế, nhưng Sở Niệm không dũng cảm như Chính Trực, mà cô tinh tế hơn Tiểu Vũ, không "đa tình" đến vậy.

Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên như có thần giao cách cảm, cô ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt hai người quấn lấy nhau.

Chính Trực ở bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở:

"Đèn xanh rồi, mommy không thấy à?"

Nguyễn Du Nhiên:...

Cũng phải, hôm nay các cô nên thu liễm lại, đừng trêu chọc con nhóc chết bầm này.

Nếu như đã quyết định rời đi, Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên có rất nhiều chuyện phải làm. mà điều các cô không yên tâm nhất là Chính Trực, cũng may Nguyễn Thu phất tay:

"Cũng không phải tụi con đi không trở về, khi rảnh rỗi mẹ sẽ dẫn Chính Trực đi thăm tụi con, Chính Trực lớn lên mẹ có rất nhiều thứ cần phải dạy."

Chính Trực hiển nhiên vực qua mommy của mình, trực tiếp được Nguyễn Thu chọn làm người thừa kế.

Nguyễn Du Nhiên nhìn thân hình bé nhỏ đang ngồi lắp ráp, cô đau lòng, bước tôi nắm lấy quần áo Chính Trực nói:

"Chính Trực, mommy hỏi con một việc."

Nếu như là những đứa bình thường, cô nhất định không thể hỏi thẳng, nhưng cũng may từ nhỏ Chính Trực rất thông minh, dạy dỗ chưa từng có vấn đề.

Chính Trực nhìn Nguyễn Du Nhiên, nghiêng đầu gần như cái trán nhỏ dán sát.

Trong lòng Nguyễn Du Nhiên càng cảm thấy khó chịu, cô đắn đo rất lâu, chậm rãi nói:

"Sức khỏe mẹ con không tốt, Chính Trực con cũng biết, mommy rất muốn dẫn mẹ con về nông thôn tìm cô nhỏ Tâm Nhu của con dưỡng bệnh."

Chính Trực suy nghĩ, hỏi:

"Mommy và mẹ có trở về không?"

Nguyễn Du Nhiên kinh ngạc, con gái thông minh cô biết, cho nên mới phải tìm lời uyển chuyển nói, không ngờ là người ta đã sớm nhìn thấu sự thật phía sau lời nói miễn cưỡng này.

Chính Trực nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên nói:

"Tất nhiên là có rồi, hai mẹ còn Chính Trực, chỉ là sẽ thường xuyên ở đó, đó là tâm nguyện của mommy cũng là của mẹ con."

Chính Trực nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên một lúc, trầm tư sau đó gật đầu không nói gì, cúi đầu lắp ráp đồ chơi.

Bộ lego này, Nguyễn Thu mới mua cho Chính Trực, là đại đoàn viên, cả nhà cùng ngồi bên nhau ăn cơm tất niên, người lớn ráp cũng không xong nhưng Chính Trực lại lắp rất nhanh rất đẹp, bình thường Chính Trực rất thích khiêu chiến với những bộ lego khó, hoàng thành xong sẽ đặt qua một bên nhưng đối với bộ đại đoàn viên này không biết tại sao lại cực kỳ chấp nhất lắp hết lần này tới lần khác.

"Mommy và mẹ con..." Nguyễn Du Nhiên vẫn còn muốn nói bởi rốt cuộc cô cảm thấy nợ Chính Trực.

Chính Trực cúi đầu, không nhìn mommy của mình:

"Con không sao, mommy. Khi còn nhỏ con vẫn ở cùng dì bảo mẫu và Lilo, mẹ liên tục phải tiếp nhận trị liệu, nhưng từ khi ở bên mommy, mẹ rất vui."

Nguyễn Du Nhiên nghe xong lời này, vành mắt đỏ lên, cô không nhịn được nữa ôm lấy Chính Trực:

"Chờ mommy với mẹ con sắp xếp xong sẽ đón đến được không?"

Chính Trực rúc vào trong lòng Nguyễn Du Nhiên, lắc đầu:

"Hai bà phải làm sao? Hai bà lớn tuổi rất đáng thương."

Nguyễn Du Nhiên:...

Tuổi còn nhỏ, đã mang tâm sự nặng nề.

Đã lo đến hai bà của mình.

Con gái của các cô, mạnh mẽ hơn các cô.

Nhưng Nguyễn Du Nhiên cũng lo lắng vì điều này, cô rất sợ con lớn lên sẽ giống như Sở Niệm, rất mệt.

Buổi chiều, Ngưu đạo đến, mấy ngày nay bà vẫn lo lắng chuyện Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên:

"Hai đứa về núi sống cuộc sống tiên nhân, dì không nói cũng vui vẻ thay tụi con, nhưng hai đứa xem xét dì đã hi sinh lớn như vậy, dù sao cũng phải để dì quay phần tiếp theo, con cũng biết đi một chuyến đến núi cũng không dễ dàng."

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, ngược lại Sở Niệm nhìn Ngưu đạo:

"Chỉ có vậy?"

Ngưu đạo lúng túng hắng giọng:

"Còn một chuyện, dì có một người bạn thân, bà ấy là fan CP của hai đứa, mỗi ngày đều quấn lấy dì xin hai đứa cùng quay một quảng cáo, haiz, người ta nói không thiếu tiền, giá tùy tụi con lên tiếng."

Nguyễn Du Nhiên ngẩn người, cô chỉ mặt mình:

"Bộ dạng con rất thiếu tiền?"

Sở Niệm khẽ thở dài:

"Có lẽ vì chị giống như thiếu tiền."

Ngưu đạo:...

Vợ vợ hai đứa này cùng nhau ăn hiếp người khác, quả là đồng tâm hiệp lực.

Tất nhiên từ khi quay đến bây giờ, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm thiếu Ngưu đạo không ít nhân tình, có đôi khi các cô còn yêu cầu này nọ.

Bạn bè của Ngưu đạo là Tống Tống kinh doanh nước giặt, phân bố khắp cả nước, cũng có mặt ở thị trường lớn, quả thật làm ăn lớn,bà ấy là điển hình cuồng theo đuổi thần tượng, nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên mắt sáng lên, lại nhìn Sở Niệm, kêu gào suýt té xỉu.

Nguyễn Du Nhiên cảm thấy xấu hổ, ngẫm lại Tống Tống cũng sắp tuổi, mặc da chồn da hổ nhìn hai người hô to gọi nhỏ, fan mẹ điên cuồng không hề thua kém fan thiếu nữ.

Tống Tống nói là tới xem quảng cáo, vốn dĩ cũng không phải, thuần túy là đến theo đuổi thần tượng, Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên hỏi kịch bản ở đâu, cô chỉ chỉ Ngưu đạo nhưng hai mắt vẫn nhìn Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên:

"Ngưu đạo quan tâm cái này, cái này, còn tôi chịu trách nhiệm bỏ tiền và để gặp hai người nữa."

Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm:...

Quả thật thẳng thắn.

Người thẳng thắn vô tư ở chung cũng dễ.

Rất nhanh tiến hành quay.

Lúc Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm xem kịch bản, quả là cạn lời, Sở Niệm nhìn Ngưu đạo:

"Chẳng phải dì đã nói nhất định thuần khiết sao?"

Nguyễn Du Nhiên vừa lật xem nội dung kịch bản vừa cười ha ha.

Bây giờ trên mạng đều bàn luận về Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm, fan CP xào sôi nổi, đủ các chứng cứ chi tiết dù là nhỏ cũng bị đào ra, dòng chữ nhỏ + cũng bay tới bay lui.

Nguyễn Thu đối đáp rất tốt, mặc kệ hai đứa con gây ra ồn ào thế nào, bà đều bảo vệ tốt cháu gái.

Trước đó có một phóng viên nhỏ muốn theo dõi chụp hình Chính Trực, Nguyễn Thu biến sắc, cả người bả trở nên sắc bén. Sau đó toàn soạn kia bởi vì trốn thuế bị phía trên xử phạt, sau này bởi vì ít nguyên nha mỗi ngày đều bị các ngành điều tra, thật sự hết cách trực tiếp đóng cửa.

Nguyễn Thu đã thả tiếng gió trong giới, không sợ chết thì cứ tới.

Nguyễn tổng đã lâu không nổi giận như sét đánh như vậy, còn ai dám tới? Dù tận mắt thấy, mọi người cũng sợ là không dám đưa tin.

Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm xem weibo, vẫn chia làm hai luồng để lại bình luận, nhưng rõ ràng số lượng fan CP ngày càng nhiều hơn.

Các cô đã lâu không đăng weibo.

Bây giờ các cô quý trọng mỗi phút mỗi giây sinh hoạt, trong mắt cũng chỉ có đối phương, đối với sự hỗn loạn này đã sớm không muốn quan tâm.

Nhưng hai người rất nuông chiều fan, các cô sẽ tìm một cơ hội thích hợp nhất định cho fan một lời rõ ràng.

Ống kính đã bật.

Sở Niệm ngồi xổm dưới đất, tay vò một thau quần áo, cô giặt rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lau mồ hôi.

Nguyễn Du Nhiên từ phía sau đi tới, hai tay quấn lây ôm eo Sở Niệm:

"Vợ à, chị đang làm gì đó?"

Sở Niệm mỉm cười, ánh mắt có chút ngượng ngùng:

"Không phải mình có máy giặt à?"

Mặt Sở Niệm đỏ lên:

"Đồ lót nhất định phải giặt tay."

"Quả là cô vợ nhỏ của em." Nguyễn Du Nhiên hôn lên lỗ tai Sở Niệm, từ phía sau lấy ra nước giặt quần áo thông minh cho vợ:

"Chị xem đây là gì?"

Sở Niệm nhìn thấy kinh ngạc, trong lòng bối rối: Kịch bản gì đây!!!

Nguyễn Du Nhiên đổ nước giặt vào trong, hai tay nắm lấy tay Sở Niệm:

"Nàng dâu tốt của em rất chuyên nghiệp, chị không thể để tay bị thương, em sẽ đau lòng."

Sở Niệm công khóe môi:

"Được, chị và em cũng không thể để tay bị thương."

"Cắt!" Ngưu đạo hài lòng vỗ tay, một lần liền thông qua, đây quả không giống với vợ chồng chân chính, một ánh mắt một cái nhíu mày một tiếng cười có chút diễn, cuối cùng còn "lái xe", bà vốn định lái xe âm thầm, nhưng Sở Niệm không hổ là diễn viên, khóe miệng khẽ nhếch lên, dáng vẻ lượn lờ hút hồn... quả thật tiếng nổ xe của chiếc xe vô hình cũng đỡ không nổi.

Nguyễn Du Nhiên kéo Sở Niệm, ở bên tai cô thì thầm:

"Chị nói sau này hai chúng ta đã diễn, Ngưu đạo sẽ không từ đường cao tóc chạy qua đường vàng chứ?"

Sở Niệm vỗ vỗ người kia, cô cũng muốn cười:

"Chưa chắc."

Ngưu đạo:..

Có thì thầm có cần lớn tiếng vậy không???

Trước khi rời đi, Tống Tống có chút ngượng ngùng, cô cầm gối ôm hỏi:

"Tôi có thể xin chữ ký của hai người không?"

Thật ra cho đến bây giờ, cô cũng không biết Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên rốt cuộc có phải thật không, trong lòng cô tất nhiên hi vọng là thật, nhưng giới giải trí phân phân hợp hợp xào couple quả thật y như thiệt, cũng không ít, miệng Ngưu đạo lại rất kín, cô muốn hỏi cũng hỏi không được.

Nguyễn Du Nhiên thoải mái đi qua nhận:

"Đương nhiên có thể rồi."

Cô cầm lấy tự mình ký xuống nét chữ rồng bay phượng múa, chỉ là bút của Nguyễn Du Nhiên cầm hơi dài, lúc Sở Niệm cầm lấy mỉm cười ngầm hiểu, cô lấy bút của Nguyễn Du Nhiên ở phía trên vẽ một vòng, ngay lập tức chữ ký của hai người quấn lấy nhau.

Lúc nhận lấy, Tống Tống hóa đá, cổ họng khô lại, ngơ ngác nhìn Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên nắm lấy tay Sở Niệm, gật đầu với Tống Tống.

A a a a a!!!

Tống Tống gần như nhảy cẩng lên, bà cắn CP thành công rồi đúng không???

Nguyễn Du Nhiên và Ngưu đạo trao đổi kịch bản, buổi chiều quay rất trọn vẹn, tất nhiên cũng phải vài ngày.

Một buổi tối ba CP muốn tụ họp, vì giai đoạn quay thứ hai gần kết thúc thì đúng lúc này lại xảy ra chút vấn đề.

Không phải cặp các cô mà là hai cặp còn lại.

Ngưu đạo nhận được điện liền muốn nổi điên:

"Cái gì? Cãi nhau? Còn là cùng lúc hai cặp???"

- ------Hết chương -----

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio