Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Cảm giác bị ma trơi đốt rất khó chịu, cái lạnh xâm nhập thấu tận xương tủy, giống như cả thân thể đều rơi nhiễm vào bể tuyệt vọng.
Thấy đám ma quỷ không chú ý đến mình, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng phủi đám ma trơi trên người đi, nhất quyết không để mình bị thiêu cháy. Vì vậy ông ấy phủi rất lâu mới dập tắt được, cũng lùi về phía sau mấy bước, cách xa đám ma quỷ kia.
Con đường này càng ngày càng hẹp, ông ấy đoán có lẽ chưa đi hết con đường đã đụng phải đám ma quỷ kia, sẽ bị đám ma quỷ kia thiêu đốt, nói không chừng, cuối cùng còn phải vùi thân trong miệng quỷ, vẫn là không nên đi thử nghiệm.
Đường phía trước càng hẹp, đường phía sau càng rộng, ma quỷ và ma trơi hai bên cách ông ấy càng ngày càng xa. Bố Uông Hải không nhịn được mà mình thấy may mắn, may mắn vì ông ấy đã lựa chọn đúng.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi con đường này, ông ấy nhìn thấy một chiếc quan tài không rõ màu sắc ở ngay chính giữa con đường ông ấy đi, nắp quan tài đã được đậy rất kỹ càng.
Bố Uông Hải thầm mắng một tiếng xui xẻo.
Ra đường sợ nhất gặp phải những chuyện liên quan đến chết chóc, chứ đừng nói đến quan tài. Bình thường thì nói là thăng quan tiến chức, nhưng trên thực tế, có ai lại muốn gặp phải thứ này đâu. Nếu như đi trên đường gặp phải, nhất định là xui xẻo.
Ông ấy đang định đi vòng qua quan tài thì một âm thanh đứt quãng hấp dẫn sự chú ý của ông ấy, chỉ là, âm thanh không biết truyền đến từ nơi đâu, ông ấy phán đoán một hướng rồi đi đến đó.
Sau khi đi qua một chiếc quan tài, ông ấy trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, đi thẳng đến một căn phòng tối đen như mực, ánh sáng duy nhất trong căn phòng chính là một lỗ hổng trên nóc nhà, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống một dải màu trắng.
Bố Uông Hải vừa đi tới đó thì nhìn thấy phía trước có một bóng người không biết đang làm gì, phát ra tiếng động rất lớn, giống như tiếng rìu đánh vào gỗ, ông ấy tò mò đi đến xem, trong lòng cả kinh ngay tắp lự.
Là một người đang dùng rìu gắng sức chặt quan tài. Không biết người này là nam hay nữ, người nọ quay lưng về phía ông ấy, có vẻ như vô cùng mải mê với việc này. Thanh âm ngắt quãng, có vẻ như giống với âm thanh ông ấy nghe thấy lúc gặp quan tài giữa con đường trước đó.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói: “Muốn thử không?”
Bố Uông Hải muốn lắc đầu, nhưng cơ thể lại không nghe khống chế mà tiến lên, đi thẳng đến bên cạnh người đó, nhận lấy rìu của người đó, cho dù muốn quay đầu lại xem dáng dấp của người đó như thế nào cũng không được, chỉ đành nhìn chằm chằm vào quan tài.
Bố của Vương Hải buôn bán đồ gỗ, tất nhiên là hiểu rõ về gỗ. Nhưng ông ấy chưa từng tiếp xúc với quan tài, dù sao thì từ khi ông ấy còn nhỏ, đất nước đã bắt đầu thực hiện việc hỏa táng, về cơ bản thì quan tài đã biến mất rất ít khi xuất hiện.
Ông ấy chỉ nhìn thấy hình dáng của quan tài trên một số tin tức và các trang web khác. Chiếc quan tài này giấu trong bóng tối, nhưng chính vì không biết gì về nó nên đã sinh ra cảm giác sợ hãi trong ông ấy, sợ trong bóng tối bỗng nhảy ra cái gì đó.
Bố của Uông Hải bị khống chế bắt đầu dùng rìu chặt vào quan tài, những mảnh gỗ vụn bay lên, trên nắp quan tài cũng xuất hiện từng dấu vết bị chặt.
Âm thanh ầm ầm vang vọng bên tai, khiến động tác của ông ấy chậm lại trong phút chốc, cuối cùng, đột nhiên hoảng hốt, chiếc rìu không cầm chắc chợt bay ra, nắp quan tài bị mở ra ngay tức khắc, tiếng rơi trên mặt đất khiến bố Uông Hải chấn động.
Ông ấy còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã kéo tay ông ấy nhét vào trong. Lòng bố của Uông Hải thầm kêu lên lộp bộp, ông ấy không biết trong chiếc quan tài này có cái gì.
Trong đầu lập tức hiện lên viễn cảnh của mấy bộ phim cương thi Hong Kong từng xem, gì mà răng nanh dài, gương mặt đáng sợ, còn có bộ đồ quan phục thời nhà Thanh, tim bố Uông Hải như muốn nhảy bổ ra ngoài.
Không ngờ rằng, thứ mà ông ấy cảm nhận được lại chính là sự mát lạnh, trong quan tài đổ đầy nước, còn cực kỳ lạnh lẽo, so với đám ma trơi lúc nãy, chỉ có lạnh hơn chứ không thua kém gì.
Nước đến từ đâu? Nước do thi thể hoá thành ư?
Bố Uông Hải cảm thấy ớn lạnh, cũng cảm thấy ghê tởm, nên nhanh chóng giật tay lại, nhưng người kia rất gắng sức, ông ấy không thể nào rút tay ra được, ngược lại còn bị ấn sâu vào sờ mó quan tài.
Lần này đã không khiến ông ấy thất vọng, sờ được thứ gì đó mềm mềm, trực giác mách bảo với bố Uông Hải rằng, đây chính là thi thể bên trong quan tài. Tay ông ấy bị buộc phải sờ đi sờ lại, cả người cứ nổi lên cảm giác ghê tởm lẫn sợ hãi.
Đặc biệt là trong không gian tối đen kín như bưng thế này, chỉ khiến ông ấy cảm thấy rất dễ xảy ra chuyện. Ông ấy không nhìn thấy rõ dáng dấp người bên cạnh như thế nào, lại không biết là tốt hay xấu.
Nhưng ngay sau đó, bố Uông Hải phát hiện cảnh vật trong mắt ông ấy đã thay đổi, nơi ông ấy đứng đã biến thành quê hương của mình. Xung quanh cũng chuyển từ tối đen ảm đạm sang ban ngày sáng sủa.
Quê nhà của ông ấy rất rách nát, vẫn là ngôi nhà xây bằng đất của mấy chục năm trước, bố mẹ ông ấy chia cho hai anh em mỗi người một căn. Nhưng mấy năm gần đây đã sớm bị phá bỏ, ông ấy không trở về đây nhiều năm lắm rồi.
Bố Uông Hải còn đang đắm chìm trong dòng hồi ức, ngẩng đầu lên đã thấy khói đen bốc lên từ nóc nhà, có ánh lửa.
Vợ ông ấy đứng sau lò bếp, đang thổi lửa.
Bố Uông Hải kinh ngạc.
Vợ của ông ấy đã mất nhiều năm, vì khó sinh mà mất. Đối với sự mất tích của Uông Hải, người ông ấy thấy có lỗi nhất chính là vợ cũ của mình, không thể cùng ông ấy hưởng thụ cuộc sống này, chỉ để lại một đứa con mà ông ấy còn để nó xảy ra chuyện nữa.
Nhưng mà, người chết sao có thể sống lại được, chẳng lẽ là do ông ấy quá nhớ bà ấy chăng?
Dưới sự thổi lửa liên tục của bà ấy, lửa cuối cùng cũng bốc cháy, ngọn lửa sau bếp bốc cháy hừng hực, ai biết rằng, thế lửa quá lớn, trực tiếp đốt cháy vợ ông ấy và đống rơm phía sau, sau đó, cả căn bếp trở thành biển lửa.
Vợ ông ấy không nói năng gì, chỉ chạy đến bên cạnh ông ấy trốn. Bố Uông Hải cũng không hề có cảm giác sợ hãi, ngược lại lại bắt đầu dập tắt lửa, chẳng mấy chốc đã dập được ngọn lửa trong bếp, khói mù trắng xóa.
Vợ ông ấy ở sau lưng ông ấy, nhưng bố của Uông Hải lại không dám động vào bà ấy.
Bà ấy đến tận cùng là người hay ma, hay là… Ông ấy vẫn còn đang suy nghĩ, ai biết được bà vợ phía sau đột nhiên đẩy ông ấy một cái.
Bố Uông Hải hoảng sợ, cơ thể ngã về phía trước, lúc sắp ngã xuống đất, ông ấy nhắm mắt lại chờ đợi.
Một lúc lâu sau, ông ấy không cảm giác được sự đau đớn do ngã xuống đất, ông ấy cẩn thận mở mắt ra. Trước mắt là một mảnh tối đen như mực, ông ấy quay trở lại nơi đặt quan tài, vẫn là khung cảnh của trước khi ông ấy đi.
Nhưng chủ nhân của chiếc rìu đã biến mất, ở đây chỉ có mỗi mình ông ấy mà thôi, ánh sáng từ mái nhà cũng biến mất, như thể cả thế giới này đã mất đi ánh sáng, cảm giác âm u lạnh lẽo lại quét qua toàn bộ cơ thể ông ấy.
Một con đom đóm xuất hiện từ bóng tối, bay đến trước mặt ông ấy.
Theo sau đó là mấy con đom đóm khác bay ra, mà sau khi bọn chúng bay ra, phía sau lại xuất hiện rất nhiều đom đóm… Vô số con đom đóm tập trung lại với nhau tạo thành một vành đai dài, từ từ bay về phía trước.
Ánh sáng của những con đom đóm chiếu sáng cả một con đường, ánh sáng vàng nhạt nhìn cực kỳ ấm áp.
Chỉ cần có sinh vật sống, bố Uông Hải cũng thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đi theo đám đom đóm về phía trước. Rất nhanh sau đó, một cái lỗ hình tròn xuất hiện trong tầm mắt của ông ấy, sau khi đám đom đóm bay chui qua đó, thì ông ấy cũng đi theo.
Bên ngoài ánh mặt trời sáng rực, đúng là ban ngày. Mà ngôi nhà cách đó không xa lại cực kỳ quen thuộc, chính ngôi nhà ở quê của ông ấy, mấy phút trước ông ấy vẫn còn ở đó.
Ngôi nhà phía trước đang bốc cháy ngùn ngụt, không có thứ gì bị đốt cháy nhưng thế lửa rất lớn, mà phía trên ngọn lửa thấp thoáng hiện ra hình ảnh của Phật Tổ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra.
Đó là ảnh của Phật Tổ Như Lai, có di tai rất lớn, gần như rũ xuống vai, gương mặt phúc hậu, ngồi trên một tòa sen trong suốt, tiên khí bay bay.
Bố Uông Hải tin Phật, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì vội vàng bái lạy, trong lòng tiếc hận không có nén nhang, nếu không thì sẽ tốt hơn, chỉ cầu Phật nhìn thấy tấm lòng chân thành của ông ấy mà phù hộ.
Chờ ông ấy cầu nguyện xong, thì ông ấy cũng đã tỉnh dậy.
Bố Uông Hải nói: “Tôi luôn cảm thấy cảnh cuối cùng rất kỳ lạ.”
Cơ Thập Nhất đột nhiên dừng máy ghi âm, sau khi suy nghĩ một lúc, đột nhiên đứng lên: “Tôi biết nơi đó là nơi nào!”
Phản ứng kích động của cô khiến ba người kia hết hồn. Liên Diệc là người phản ứng lại đầu tiên, lập tức hỏi: “Ở đâu?”
Cơ Thập Nhất lắc đầu, nhanh chóng nói: “Tôi không thể nói rõ được, nhưng tôi có thể chỉ đường. Nơi này không có trong trí nhớ của tôi, hẳn là nơi tôi chưa từng đến. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giải thích cho anh trên đường đi.”
Liên Diệc suy nghĩ vài giây, lập tức quyết định: “Cô đi cùng chúng tôi.”
Nói rồi, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện, đồng thời sải bước ra khỏi căn hộ, mang theo một luồng gió.
“Em cũng đi.” Tô Minh Châu xen miệng vào.
Cơ Thập Nhất khẽ lắc đầu: “Em vẫn nên ở lại trong căn hộ đi, lỡ như ở đó có nguy hiểm thì sao?”
Tô Minh Châu cứng rắn nói: “Em là một người đàn ông cao lớn, sao có thể ở nhà hưởng thụ để chị gặp nguy hiểm được, hơn nữa, em còn có thể bảo vệ chị.”
Phạm Dương đứng bên cạnh nóng nảy, khóe miệng sắp phồng lên: “Hai người còn nói qua nói lại gì nữa? Nhanh nhanh đi mới là việc chính, nếu chậm một phút thì nói không chừng…”
Cơ Thập Nhất buồn cười, đành bất lực nói: “Được, được, được, em đi theo, đừng chạy lung tung, chị cảm thấy ở đó rất nguy hiểm.”
“Đương nhiên sẽ không rồi. Chị phải ở trong xe cảnh sát không xuống.” Tô Minh Châu nghiêm túc căn dặn.
Nhìn thấy hai người vẫn đang lải nhải, Phạm Dương không thể nhìn nổi cảnh này nữa nên đành nhanh chóng chạy ra khỏi căn hộ.
Bây giờ, trong đầu anh ta chỉ muốn đi bắt hung thủ, tim anh ta kích động như muốn nhảy bổ ra khỏi lồng nguc, cảm thấy đây là vụ án kch thích nhất mà anh ta từng trải qua. Anh ta làm cảnh sát mấy năm rồi mà chưa bao giờ gặp chuyện lớn như vậy. Lần này, nhất định phải cứu được mấy đứa trẻ.
Lúc đến đây, Liên Diệc không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác nên lái xe của mình đến, vẫn luôn đỗ ở bên ngoài. Bây giờ quay lại đồn lấy xe cảnh sát thì quá chậm trễ, vì vậy anh ta dứt khoát đi trước, nói người trong đồn lập tức xuất phát, tranh thủ gặp nhau trên đường.
Không để anh ta đợi lâu, Cơ Thập Nhất kéo Tô Minh Châu chạy chậm đến.
Anh ta liếc nhìn một cái: “Ghế sau.”
Tô Minh Châu mở cửa xe, đẩy cô về phía trước: “Vào đi, cẩn thận một chút.” Sau đó cũng ngồi theo vào.
Chiếc xe gần như là chạy như bay trên đường. Nhanh chuẩn nhưng lại rất quy củ.
Hai tay Liên Diệc nắm chặt vô lăng, ngồi thẳng người, xem ra rất nghiêm túc, gương mặt chăm chú, bộ dạng mím môi có vẻ như đang cực kỳ tức giận.
Phạm Dương biết, trong lòng đội trưởng Liên đã sớm bùng lên cơn giận dữ, hơn nữa, là đang tức giận chính bản thân mình.
Dù sao thì hiện giờ bốn đứa trẻ mất tích đã có hai đứa xảy ra chuyện, sao có thể ăn nói với người nhà của bọn chúng đây? Tại sao bọn họ không thể bắt được hung thủ sớm hơn?
Cơ Thập Nhất ngồi ở ghế sau vẫn luôn sắp xếp lại mạch suy nghĩ hỗn loạn, nhìn anh ta lái xe rời khỏi phạm vi căn hộ, thả chậm tốc độ chờ chỉ thị của cô.
- -----oOo------