Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Cơ Thập Nhất ngồi ở ghế sau nắm miếng ngọc bội cổ, động tác của cô được mái tóc dài che phủ, hoàn toàn không thể nhìn ra.
Mặc dù đã lâu không sử dụng linh lực nhưng cô không cảm thấy khó chịu, ngược lại, trong lòng cô lại cảm thấy hơi nhẹ nhõm, lặng lẽ đợi giây phút ý thức mơ hồ ập đến.
Sau một khoảng thời gian ngắn trong bóng tối, một đạo ánh sáng xuất hiện giống như một màn hình lớn đặt phía trước mặt, hiện ra vô số tia sáng, còn có đủ loại hoa văn và hình ảnh cây cối.
Trong lòng Cơ Thập Nhất vui mừng, không ngờ lời nhắc nhở của linh lực lại cho ra câu trả lời như vậy.
Rất rõ ràng đây là ảnh đường đi, xem ra bốn giấc mơ được kết hợp lại với nhau tạo ra ý nghĩa này. Nếu chỉ giải một giấc mơ, sợ là sẽ ra cảnh khác. Cô đã đúng khi giải mã cả bốn giấc mơ.
“Rẽ phải, đi thẳng theo hướng này.”
Cơ Thập Nhất liếc nhìn con đường xung quanh. Ở khu chung cư này mấy tháng, bình thường được Tô Minh Châu đưa đi ăn, con đường này cũng xem như là đã quen thuộc. Những con đường phía sau sợ là phải cẩn thận phân biệt.
Liên Diệc không nghi ngờ, trực tiếp xoay vô lăng lái theo hướng ngón tay của cô chỉ, chẳng mấy chốc đã đi đến đường Hoàn Thành, mấy chiếc xe xung quanh đều bị bỏ lại phía sau.
Tai nghe bluetooth truyền đến giọng nói: “Đội trưởng Liên, chúng tôi đã xuất phát rồi, nhưng chúng tôi phải đi đâu? Anh không chỉ dẫn, rốt cuộc chúng tôi phải đi đâu đây? Thật sự đã tìm được mấy đứa trẻ rồi?”
Mấy người ở đầu bên kia điện thoại cực kỳ nghi ngờ. Lúc nãy đội trưởng Liên gọi điện nói quá nhanh, cậu ta chỉ biết phải lên đường, nhưng chờ bọn họ tập trung lại thì mới phát hiện không biết phải đi đâu, chỉ biết đã tìm được mấy đứa trẻ rồi.
“Đừng dài dòng nữa. Từ đồn đi thẳng lên cao tốc phía trước, chạy thẳng trên con đường đó.” Liên Diệc bình tĩnh nói.
Quận Uyển Tân cách khu chung cư khá xa, nhưng cả hai có thể đi lên đường Nhữ Tiền từ hai hướng, vậy thì có thể gặp nhau ở cùng một nơi.
Bầu không khí trong xe cực kỳ căng thẳng và đèn nén.
Tô Minh Châu hôm nay không nói nhiều, ngược lại vẫn luôn chú ý đến người bên cạnh.
Trí nhớ của Cơ Thập Nhất rất tốt. Sau khi linh lực đưa ra hình ảnh gợi ý, cô đã ghi nhớ rõ trong đầu rồi, có muốn quên cũng không quên được, vì vậy, thừa dịp khoảng thời gian này đặt tâm tư lên giấc mơ thứ tư.
Trong xe im lặng một lúc, cuối cùng cũng có sự thay đổi.
Phạm Dương căng thẳng đến mức không dám hô hấp, để chuyển hướng sự chú ý, anh ta ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại hỏi: “Đại sư giấc mơ thứ tư rốt cuộc nói lên điều gì?”
Sau khi lên cầu vượt chỉ có thể đi thẳng, Cơ Thập Nhất không cần chỉ đường, vừa hay có thể nói rõ tình hình.
“Đừng lo lắng, giấc mơ cuối là giấc mơ báo hỷ, nếu không thì tôi cũng sẽ không kích động như vậy.”
Vừa dứt lời, Phạm Dương thở phào nhẹ nhõm: “May mắn, may mắn thật. Bây giờ tôi căng thẳng chết đi được, nghe thấy lời này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi. Chờ lát nữa bắt được hung thủ tôi sẽ cho hắn ta đẹp mặt!”
Mấy ngày nay, trên Weibo đều nói về chuyện này, khiến cả nước đều chú ý đến sự việc này. Đến lúc đó, nhất định kẻ này sẽ bị hàng nghìn người chỉ trích.
Cơ Thập Nhất không nói gì về phương diện này, mà chuyển chủ đề sang giấc mơ: “Mơ thấy ma quỷ là bởi vì nội tâm sợ hãi. Hình ảnh ma trơi là hung, nhưng không phải là đại hung, chỉ là chỉ ra sự sợ hãi trong lòng mà thôi. Bởi vì trong cuộc sống chịu đựng sự kch thích, tất nhiên sự kch thích này đến từ chính chuyện mất tích của Uông Hải.”
Phạm Dương cẩn thận lắng nghe. Chung quy là ma quỷ trong giấc mơ của bố Uông Hải là người bắt bọn trẻ đi, chỉ có điều, ông ấy không biết dáng dấp kẻ đó ra sao.
Càng nghĩ càng thấy đúng, Phạm Dương gật gù.
Cơ Thập Nhất không để ý đến động tác của anh ta, mà nói tiếp: “Đường càng ngày càng hẹp, xung quanh trở thành chướng ngại vật, điều này nói rõ trong thực tế, gần đây ông ấy cũng gặp một vài chuyện cản trở. Tôi nhớ trước đó tôi đã từng nói, bị lửa đốt là hung…”
Có vẻ như Vương Ninh cũng rơi vào tình huống tương tự, và cuối cùng anh ta đã bị xui xẻo…
Cô thoát khỏi hồi ức, nói tiếp: “Nhưng nếu cả người bốc cháy thì là không tốt, đặc biệt còn là ma trơi, điều này cho thấy tâm trạng sợ hãi của ông ấy, hơn nữa, lần này còn là đại hung.”
Phạm Dương đột nhiên kích động:“Nhưng sau đó ma trơi bị dập tắt, hẳn là gặp dữ hóa lành đúng không? Cho nên không sao đúng không?”
Trải qua một loạt chuyện này, anh ta cảm thấy bây giờ anh ta cũng có thể giải mộng được rồi.
Cơ Thập Nhất gật đầu: “Đúng vậy. Dập tắt ma trơi, vận khí thay đổi, từ xấu thành tốt, chẳng qua chỉ trong một hành động mà thôi.”
Có thể nói, giấc mơ tốt hay xấu đều do tiềm thức của người nằm mơ quyết định. Hành động của ông ấy, chỉ cần một hành động nho nhỏ thôi cũng có thể biến hung thành cát, và tất nhiên, cũng có thể biến cát thành hung.
“Ông ấy đi tiếp con đường, con đường dần dần rộng mở, có nghĩa là lựa chọn đúng đắn. Nhưng lại gặp phải một cái quan tài, hơn nữa, nắp còn đóng rất chặt, chắn giữa con đường mà ông ấy định đi, nói rõ cực kỳ hung hiểm. Không đi vòng qua được sẽ xảy ra chuyện, đi vòng qua thì còn tạm thời ổn định.”
Trên thực tế, lựa chọn cuối cùng của bố Uông Hải là hướng, căn bản không đến gần quan tài. Hung biến thành tiểu hung, có thể nói là bình an vô sự.
“Chỉ là, chuyện xảy ra phía sau có phần kỳ quái…” Cơ Thập Nhất hơi hơi nhíu mày. Cô rất ít khi nhìn thấy một giấc mơ như vậy. Không phải là không có giấc mơ hung cát đan xen, nhưng giấc mơ của bố Uông Hải đặc biệt hơn một chút.
“Ngược lại, hình ảnh chiếc rìu mang điềm tốt. Chiếc rìu trong giấc mơ rất sắc bén, bởi vì ông ấy muốn phá bỏ thoát khỏi một vài cản trở phía trước.” Cô thả chậm tốc độ: “Ông ấy nhìn thấy có người nào đó đang cầm chiếc rìu chém quan tài, là một hình ảnh cực kỳ xấu, mang ý nghĩa sắp có người chết, hơn nữa, bản thân còn bị khống chế chém quan tài, càng nguy hiểm hơn.”
Liên Diệc ngồi ở ghế lái đột nhiên hỏi: “Có gì không đúng?”
Cơ Thập Nhất dừng lại một lúc, nói: “Điều kỳ lạ là, người ta đưa cho ông ấy một cái rìu, đó là hình ảnh tốt, có quý nhân phù trợ. Sau đó phát hiện nước bên trong quan tài rất lạnh, chứng minh đây là hình ảnh mang điềm lành, nghĩa là điềm xấu đột nhiên biến mất, không hóa thành điềm lành mà là đã biến mất.”
Điều này nói rõ, người kia là quý nhân của ông ấy, nhưng lúc đầu xuất hiện lại là đại hung, sau đó người điều phối thân thể của ông ấy cũng biến mất. Càng kỳ lạ hơn nữa đó chính là, cô biết người kia tồn tại là để thay đổi vận mệnh của ông ấy, nhưng danh tính lại không rõ ràng.
Phạm Dương nghe đến đây thì mơ mơ hồ hồ.
Không phải trong mơ thường mơ thấy loại tình huống thay đổi nhanh như thế này sao? Mấy lần anh ta nằm mơ, trong một giấc mơ đều có thay đổi không gian, giống như xuyên không, không hề có gì báo trước, cảm thấy không khác bố Uông Hải là bao.
Cơ Thập Nhất không giải thích nhiều, nhanh chóng chuyển sang phần sau: “Trong quan tài có thi thể là chuyện bình thường, điều này có nghĩa là những chuyện mà ông ấy mong đợi đều sẽ có được kết quả tốt, có thể nói, đây là một hình ảnh cực kỳ tốt đẹp.”
Nói thật, cô rất tò mò không biết người lúc đầu mang điềm hung, sau đó tại sao lại cho ông ấy toàn điềm lành, quá mâu thuẫn. Trong những người mà bố Uông Hải quen biết, ai có thể cho ông ấy kết quả như vậy được?
Trước điều này, Cơ Thập Nhất trăm mối ngổn ngang mà không một lời giải đáp. Lời gợi ý của linh lực không có hình ảnh liên quan, chỉ có thể mơ hồ suy đoán.
Cô thở dài, nói tiếp: “Sau khi hình ảnh đột ngột thay đổi, rõ ràng hai nơi này có mối liên hệ với nhau, chỉ là không được thể hiện rõ ràng. Khói bếp màu đen. Đa phần màu đen đều liên quan đến tang sự. Đây là hung.”
Gương mặt trắng nõn to bằng lòng bàn tay của cô nghiêm túc, hoàn toàn không giống cô gái diêm dúa trong quảng cáo socola, nhưng vẫn lộ ra một vẻ tự tin bí ẩn, vô tình thu hút sự chú ý của người khác.
“Vì vậy mà có quê nhà trong giấc mơ, bởi vì thâm sâu trong ký ức luôn hướng về nơi đó. Liên hệ đến chuyện sau đó, hẳn là liên quan đến vợ của ông ấy. Người vợ đã chết nay sống lại, đó là chuyện tốt, hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến con trai của bọn họ. Có thể nói, người vợ trong giấc mơ của ông ấy đang nhắc nhở ông ấy, những chuyện chờ đợi bấy lâu nay sẽ có được tin tức mới, có khả năng sẽ chuyển biến tốt.”
Điều này rất đơn giản và dễ hiểu.
Nhiều người đều nói mình được người nhà báo mộng, hoặc nằm mơ thấy người nhà đã mất nói gì đó với mình. Và trong thực tế, họ phát hiện tất cả giống như lời người đã khuất báo mộng, trên thế giới, loại chuyện này tồn tại không ít, đặc biệt là một số người già thường nói điều này.
Mà nơi duy nhất vợ ông ấy và ông ấy sống với nhau chình là quê nhà, vì vậy, chỉ có thể xuất hiện ở nơi đó mà thôi.
Báo mộng là cách giải thích đơn giản nhất.
Cơ Thập Nhất lại giải thích: “Nhưng lúc đầu không phải là chuyện tốt. Người vợ thổi lửa bếp lò tức là gia đình phân ly. Sau đó cả căn bếp bị cháy. Cháy còn rất lớn, hai thứ này đều là hung. Thực ra đây cũng là nói về tình hình thực tế.”
Vợ ông ấy khó sinh, đứa con duy nhất còn sống chết chưa rõ, trong tiềm thức, ông ấy thấy hổ thẹn và tự trách với vợ mình, cho nên trong mơ mới có sự xuất hiện của người vợ.
“Giống như trước đó, lửa bị dập tắt, hung thành cát, coi như là chuyện tốt.”
“Trước đó tôi đã nói đến tác dụng của người vợ, cho nên mới có việc đưa ông ấy về nơi đó, bởi vì nơi đó là nơi khởi nguồn của mọi sự. Chỉ cần nơi này tương ứng với trong hiện thực, đây tất nhiên chính là điểm cuối, ngọn nguồn của bóng tối.” Cô mạnh mẽ nói.
Phạm Dương không khỏi mở to mắt, chờ đợi lời nói tiếp theo, lập tức vén màn bí mật, cả người anh ta run lên vì phấn khích.
Môi Cơ Thập Nhất hơi nhếch lên, lấy lại bình tĩnh: “Trong bóng tối không có ánh sáng, ánh sáng của đom đóm là vật dẫn đường duy nhất. Theo nghĩa nông thì giấc mơ này của ông ấy cuối cùng có được hy vọng. Từ hy vọng nhỏ tích tụ lại thành hy vọng lớn, cuối cùng đưa ông ấy về lại nhà mình.”
Cô tóm tắt ngắn gọn: “Cũng có thể nói là, khát vọng của ông ấy, tất cả hy vọng của ông ấy, đứa con trai của ông ấy, cuối cùng, cũng có thể trở về nhà.”
Phạm Dương không nhịn được mà chen miệng vào: “Nhưng cuối cùng đột nhiên xuất hiện ngọn lửa lớn mà? Hẳn không phải là chuyện tốt chứ?”
Cơ Thập Nhất lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tên Uông Hải chủ về thủy, thủy khắc hỏa. Ngọn lửa này đang nhắc nhở ông ấy. Thế lửa lớn chứng tỏ ông ấy đang gặp nguy hiểm, mà trong nguy hiểm này có hình ảnh mới. Theo tài liệu, bố Uông Hải tin tưởng Phật, cho nên đối với ông ấy mà nói, Phật Tổ chính là hình ảnh tốt nhất. Chiếu theo thực tế, mơ thấy Phật là đại cát. Về khía cạnh này mà suy xét, tất cả mọi chuyện trước mắt đều là sự thật.”
Phạm Dương lại hỏi: “Ba giấc mơ đầu không có thông tin gì, vì sao lại như vậy?”
Sớm biết vậy đặt luôn giấc mơ này lên vị trí đầu tiên, chẳng phải là giải một cái sẽ ra đáp án luôn hay sao?
Nhận thấy được suy nghĩ của anh ta, Cơ Thập Nhất phủ nhận: “Bố của Uông Hải mơ thấy rất nhiều thứ, là bởi vì ông ấy bình tĩnh hơn những người khác. Tiềm thức và đại não của ông ấy có thể chấp nhận những cảnh trong mơ sâu hơn. Cơ hội để ông ấy tỉnh dậy khác với những người khác, rất bình thường. Đây chính là lý do tại sao.”
“Nhưng cho dù như vậy, tôi cũng cần phải xem cả bốn giấc mơ. Bởi vì chúng là một thể. Một giấc mơ sẽ chỉ biết từng đoạn, không liên tục, sẽ không kết luận được gì.”
Chí ít, linh lực nhắc nhở mới cho ra được kết quả như vậy.
Đúng lúc này xe, đi xuống đường cao tốc. Bên kia ngã tư có mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu, đèn trên nóc xe liên tục nhấp nháy, rất bắt mắt, sau đó bám theo xe của Liên Diệc ngay.
“Đi về phía con đường này.” Hướng Cơ Thập Nhất nói rất đơn giản: “Sau đó đi theo con đường nhỏ kia.”
Con đường đang chạy bây giờ là con đường trên nằm trên lộ tuyến xe buýt, có đường cho người đi bộ. Mấy chiếc xe cảnh sát chạy trên đường nhìn rất kch thích, không ít người đều dõi mắt nhìn theo. Đặc biệt là khi phát hiện bọn họ chạy theo một chiếc xe không phải là xe cảnh sát.
Liên Diệc dẫn đầu dưới sự chỉ dẫn của Cơ Thập Nhất. Đi qua không ít tuyến đường, càng đi về phía trước anh ta càng cảm thấy có gì đó không đúng. Mãi cho đến khi đi đến một con đường nhựa, cuối cùng cũng biết tại sao.
Nếu anh ta nhớ không lầm, con đường nhựa này dẫn đến Thanh Sơn.
- -----oOo------