Giờ thứ ba-thang máy tầng bốn
"Chúng ta phải chạy trốn khỏi đây." Lộ Hà nhấn mạnh từng câu từng chữ, biểu tình nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào.
"Trốn?" Tôn Chính không thể lý giải hàm nghĩa trong đó. Theo kinh nghiệm làm người của hắn, trốn là hành động áp dụng với nguy hiểm nhưng vẫn có khả năng sống sót.
Mà từ này đối với hắn, thế nhưng lại kỳ quái như vậy.
Do tình huống trước mắt không khiến hắn cảm thấy nguy hiểm?
Hay hắn cho rằng mình đã mất đi khả năng sống sót?
Đương nhiên là ý trước, Tôn Chính âm thầm chế nhạo bản thân.
"Tuy nhiên, chưa từng có người thành công." Lộ Hà cười khổ.
"Lộ Hà!" Tôn Chính hơi tức giận với phương thức tự giễu của anh.
Lộ Hà nhún vai, anh nhận ra Tôn Chính không có suy nghĩ tương đồng với mình, nhưng anh hiểu rằng bất cứ ai cũng sẽ ngây thơ khi họ đến nước này, quá tin vào khoa học.
Anh mở tấm bản đồ kia, ý bảo Tôn Chính lại xem cùng.
"Nhớ rõ chuyện tôi vừa nói không?" Ngón trỏ Lộ Hà vạch tới vạch lui trên mặt giấy, phát ra âm thanh cọ xát sàn sạt. Do sự yên tĩnh nên âm thanh này trở nên rõ ràng hơn, do bóng tối xung quanh nên động tác anh cũng trở nên rõ ràng hơn, "Chúng ta phải chạy trốn khỏi bệnh viện này, trước hết thử bắt đầu từ đây đi."
Không thể!
Đây chính là trực giác Tôn Chính đang trả lời. Nhưng suy nghĩ đột ngột này khiến hắn không rét mà run.
Tại sao lại không thể!
Nếu hắn cố chấp như bề ngoài, vậy hắn nhất định sẽ trả lời rằng có thể, nhưng hắn biết, trong nội tâm hắn đã thỏa hiệp với lý luận của Lộ Hà. Suy nghĩ của hắn không được chứng minh bởi bất cứ hiện trạng nào, thân thể hắn cũng vì bản năng mà run rẩy sợ hãi.
Không nhận được câu trả lời của Tôn Chính, dường như đã sớm dự đoán được điều này, Lộ Hà cũng không để tâm, ngón trỏ dừng lại ở tầng bốn: "Tầng bốn, dường như có hai phòng là tạm thời an toàn. Nếu khi tới tầng bốn có chuyện, cậu nhớ kỹ hướng đi chưa? Chúng ta cùng chạy tới đó trốn."
"Phòng tiêm chủng... và khoa Đông y?" Tôn Chính nhìn hai căn phòng được khoanh tròn trên bản đồ, ghi nhớ tên chúng.
Tầng bốn...
Tại sao lại cảm thấy bất an như vậy?
Có lẽ... có lẽ do hắn đã thỏa hiệp với tình cảnh như vậy, tạm thời thừa nhận rằng bản thân đã rơi vào khốn cảnh.
Trốn, từ này, mang đến cảm giác sợ hãi xa lạ.
"Nếu, gặp phải cái gì, không kịp trốn thì phải làm sao?" Tôn Chính ngẩng đầu hỏi.
Lộ Hà nghe thấy những lời này, hiểu rằng Tôn Chính bắt đầu hơi dao động, anh cảm thấy vui mừng, nở nụ cười, nói: "Tin tôi."
Tin anh, bởi vì thế giới này không còn ai.
"Đi thôi!" Lộ Hà một tay bật đèn pin, một tay bắt lấy vai Tôn Chính.
Tôn Chính đứng dậy, đi theo Lộ Hà tới cửa.
Lộ Hà kéo ghế dựa đang chặn cửa ra, rồi bỗng nhiên anh quay đầu lại nhìn Tôn Chính.
"Cậu phải chuẩn bị tâm lý, hiện tại chúng ta đã quen với bóng tối, nhưng nếu muốn tìm được hai căn phòng kia, chúng ta không thể không dùng tới đèn pin. Nói cách khác, trong lúc bật tắt đèn pin, chúng ta sẽ mất từ vài giây tới mười giây để thích ứng với sự thay đổi của nguồn sáng, lúc ấy, phải cảnh giác %."
Cảnh giác, cảnh giác thứ gì?
Tôn Chính muốn hỏi như vậy, bọn họ phải chạy trốn, phải phòng bị, phải chịu đựng sự sợ hãi, mà đối thủ thì bọn họ lại không biết?
"Cầu thang nằm ở hai đầu hành lang, sau khi ra khỏi cửa, chúng ta lập tức quẹo trái. Cậu đi theo tôi, nhớ kỹ, bước nhỏ đi mau, đừng tạo ra động tĩnh lớn, và đừng quay đầu lại."
"Đừng quay đầu lại?"
"Bởi vì quay đầu lại, chỉ khiến cậu càng sợ hãi hơn mà thôi." Lộ Hà trầm giọng.
Tôn Chính biết, quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng tối sâu thăm thẳm kia, quả tim sẽ đập mạnh như muốn nổ tung.
Hắn cũng biết một cách nói nực cười, không khoa học chút nào: Bạn càng sợ thứ gì, chúng càng dễ xuất hiện.
Cách giải thích hợp lý nhất là, sợ hãi khiến bước sóng của sinh vật thay đổi, tiếp cận với bước sóng của "hồn ma" hoặc "quỷ hồn", khiến hai bên hấp dẫn lẫn nhau.
Tôi không tin quỷ, Tôn Chính nhếch miệng.
"Thứ chúng ta nhìn thấy, có thể là phán đoán của não bộ khiến mắt ta nhìn thấy ảo giác, hoặc, đó chính là sự thật." Lộ Hà nhẹ giọng nói.
Vừa dứt lời, anh liền dùng sức mở cửa văn phòng viện trưởng.
Bóng tối và hơi lạnh ập tới như thủy triều.
Bên trái!
Lộ Hà nói nhỏ.
Tim họ đập nhanh, sương đen cũng như vô thanh vô tức mà bám riết lấy tiết tấu 'bang bang' đó.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trong đầu Tôn Chính hiện ra từng căn phòng, từng cánh cửa bọn họ đã chạy qua.
Những cánh cửa đóng chặt, sau cửa là bí mật quỷ quái sâu thăm thẳm không ai biết tới.
Văn phòng phó viện trưởng, ba kho hồ sơ, phòng vệ sinh, nhà vệ sinh nữ...
"Xuống lầu, Chính!" Tiếng Lộ Hà cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Một sức mạnh kéo hắn xuống, hắn nghiêng ngả lảo đảo vội chạy dọc theo cầu thang xuống phía dưới.
Để lại sau lưng những cánh cửa im lặng chăm chú nhìn theo hắn.
Những cánh cửa trống rỗng im lặng.
Tiếng giày đạp trên cầu thang, lại có lúc vang vọng như vậy.
"Lạch cạch."
"Lạch cạch."
"Lạch cạch."
Bốn chân đang chạy gấp bỗng dừng lại.
"Lạch cạch."
"Lạch cạch."
"Lạch cạch."
"Tiếng gì vậy?" Tôn Chính nỗ lực bình ổn giọng nói của mình.
Giờ phút này bọn họ đang đứng trước cửa tầng bốn, sau lưng là cầu thang mà phía trên là hơi thở lạnh lẽo của tầng năm, trước mặt là bóng tối vô hạn của tầng bốn.
"Âm thanh... có quy luật." Lộ Hạ gian nan trả lời.
"Lạch cạch."
"Lạch cạch."
"Lạch cạch."
Lần đầu tiên Tôn Chính chủ động nắm chặt tay Lộ Hà.
"Tới từ tầng bốn." Lộ Hà bổ sung.
Chẳng lẽ còn có người khác?
Suy nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu Tôn Chính.
Có người sao? Hắn muốn hỏi.
Hoặc là, là người sao...?
Hắn lại phát hiện, mình khẩn trương tới mức ngậm chặt miệng, mở không nổi, hỏi không ra.
"Mặc kệ nó, giữ vững tinh thần, chúng ta tiếp tục chạy!" Lộ Hà không chịu nổi âm thanh có quy luật này, tựa như tiếng kim loại va chạm, rồi lại nhẹ nhàng biến mất.
Hắn kéo Tôn Chính một cái, xoay người, tiếp tục chạy xuống.
"Từ từ! Là — thang máy!" Tôn Chính nhịn không được mà kêu lên.