Là thang máy!
Thang máy?
"Lạch cạch."
Cửa thang máy khép lại.
"Lạch cạch."
Đụng phải thứ gì đó, một thứ gì đó mềm.
"Lạch cạch."
Cửa thang máy tự động mở ra, sau khi mở ra lại một lần nữa khép lại.
"Lạch cạch."
Lần thứ hai khép lại, lại đụng phải thứ kia...
"Lạch cạch."
Thang máy vĩnh viễn đóng rồi lại mở, đóng rồi lại mở.
Tôn Chính hồi tưởng lại tiếng 'đinh' kia.
Thang máy dừng ở tầng bốn.
Thứ gì đó khiến thang máy bị kẹt.
Tôn Chính cảm thấy Lộ Hà nắm chặt tay hắn.
Tin tưởng tôi.
Lão Trương nói với lão Mao rằng hắn nghe thấy thang máy 'đinh' một tiếng.
Lão Mao nhìn thấy một nhúm tóc trong thang máy bị kẹt.
Lão Trương xuống lầu, lão Mao lên tầu, tuần tra.
Lộ Hà kéo Tôn Chính xuống lầu, Tôn Chính giữ chặt Lộ Hà lại: "Đừng."
Lộp cộp.
Cửa thang máy còn đang khép mở, trong bóng tối lại vang lên một âm thanh khác.
Tiếng bước chân.
Từng bước một, rất chậm, vững chắc, đạp lên cầu thang.
Sự sợ hãi truyền từ dưới chân tới từng sợi lông tóc trên người.
Trương Bỉnh tuần tra xong tầng dưới liền trở lại, mệt mỏi nện bước, mò mẫm do không có đèn pin.
Từng bước một, lên lầu.
"Trương — lão Trương lên đây!" Tôn Chính sợ hãi kêu lên.
Trong nháy mắt, trực giác hắn chiến thắng lý trí.
"Bên này!" Lộ Hà kéo Tôn Chính, xoay người chạy về phía hành lang tầng bốn.
Không thể đi qua thang máy, cũng không thể bị tiếng bước chân dưới tầng đuổi kịp.
Lộ Hà đột nhiên bật đèn pin lên, ánh sáng đột ngột khiến Tôn Chính không mở nổi mắt.
Trong giây lát bật tắt đèn pin, lúc này, chính là thời điểm phải cảnh giác %.
Không thể dừng!
Tiếng bước chân bước lên bậc thang cuối cùng, vang vọng khắp hành lang tầng bốn.
"Ở đây, khoa Đông y, mát xa châm cứu!" Lộ Hà bên cạnh kích động hô to, đá văng cánh cửa màu vàng bên phải.
Ánh sáng đèn pin lướt qua bảng hiệu trước cửa: Khoa Đông Y, mát xa châm cứu.
Do được dán kín sơ đồ huyệt vị và poster tuyên truyền thảo dược Đông Y mà văn phòng này trở nên tương đối an toàn.
Mùi hương thảo dược ập vào mặt.
Tôn Chính xoay người đóng cửa lại, một luồng gió lạnh lẽo âm u thổi qua gò má hắn.
Hình như, an toàn.
Không... không...
Dường như có điểm nào không ổn.
Vị trí tương đối an toàn của tầng bốn chính là phòng tiêm chủng và khoa Đông y.
Vị trí trên bản đồ là... bên phải thang máy.
Mà bọn họ, là chạy từ bên trái thang máy xuống... Hơn nữa, chắc chắn trăm phần trăm không đi qua thang máy.
Nhưng trên cửa đã ghi rõ ràng, khoa Đông y, mát xa châm cứu.
Chỗ nào sai?
Chẳng lẽ là hắn nhớ lầm?
"Chính... Chính..." Lộ Hà đứng sau lưng cẩn thận gọi hắn.
"Tôi không sao." Tôn Chính xoay người, thần sắc đã trấn định trở lại, "Vừa rồi sao vậy? Thang máy và cầu thang đều con mẹ nó bị sao vậy?"
"Chính." Lộ Hà nhẹ nhàng bước tới, đặt tay lên vai hắn, "Trời biết, trời biết sao lại như vậy, chỗ này từ đầu tới đuôi đều kỳ quái."
"Tôi cũng không biết, chuyện này là sao vậy... tại sao lại là tiếng lão Trương lên lầu, tại sao lại..." Lúc nói những lời này, ngực Tôn Chính còn không ngừng phập phồng, "Nếu... nếu là người khác thì sao? Không chừng chúng ta có thể cùng hắn ra ngoài..."
"Không thể, Chính, cậu biết chỉ còn chúng ta ở đây."
"Lộ Hà... anh biết không, kỳ thật... kỳ thật tôi đã từng nghe qua truyền thuyết về 'lệ quỷ'." Tôn Chính ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lộ Hà, "Nhưng từ trước tới nay, tôi chưa từng tin quỷ. Trên thế giới này, căn bản không có quỷ."
"Tôi biết cậu không tin, Chính." Lộ Hà nở nụ cười ảm đạm, "Nói cho tôi nghe, cậu đã nghe chuyện gì?"
"Người bị chết oan hoặc bị tai vạ bất ngờ — kỳ thật giống như lão Mao đã nói, cạo trọc tóc, dùng miếng vải đen che mắt, nếu không sẽ bị thi biến, còn sẽ..."
"Cạo trọc tóc, dùng miếng vải đen che mắt? Là có thể phòng ngừa thi biến? Nhưng trên thực tế, thi biến có liên quan tới các phản ứng sinh hóa sinh ra khi các sinh vật tiếp xúc với không khí bên ngoài sau khoảng thời gian dài bị giữ trong không gian phong bế..."
"Vậy nên — vậy nên, mới phải dùng tóc bọc một miếng vàng ròng nhét vào miệng thi thể."
Đôi mắt Lộ Hà lập tức trừng lớn, tay bắt lấy vai Tôn Chính, chăm chú nhìn mắt hắn.
"Thật à?"
"Ừ." Tôn Chính gật đầu.
"Thì ra là thế... tôi đã sớm cảm thấy... đã sớm cảm thấy..." Lộ Hà cười đầy ẩn ý