Dịch: LTLT
Bầu không khí yên tĩnh vô cùng.
Phòng ký túc tối om, đèn tắt đột ngột, cùng lúc đó có bầu không khí kỳ lạ phun trào.
Trong kế hoạch của Thiệu Trạm, sau khi Hứa Thịnh nói không biết, hắn sẽ cầm tay chỉ cậu.
Mà hắn cầm tay chỉ thật.
Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch đâu vào đấy.
Hai tiếng trước, Thiệu Trạm hơi cúi người, một tay đặt lên tay Hứa Thịnh, hướng dẫn cậu viết trình tự, bầu không khí vừa vặn, khiến cho người ta tâm trạng rối bời: “Vậy nên đây là kiến thức kiểm tra…”
Vốn dĩ Hứa Thịnh không nghe hiểu, tay Thiệu Trạm nắm tay cậu viết, đầu óc cậu nổ một tiếng “bùm”, trình tự vừa rồi miễn cưỡng nhớ đã quên sạch sành sanh.
Sau đó Thiệu Trạm buông tay, ngồi về lại, cổ vũ: “Cậu giải một lần.”
Tôi…
Mẹ nó tôi, tôi không biết.
Hứa Thịnh nói thầm, với lại cậu nắm tay tôi như này tôi càng không biết, trong đầu đều là muốn làm chuyện gì đó với cậu.
Nhưng mà kế hoạch trong sách đã nói phải chầm chậm tính toán, thế là Hứa Thịnh nhìn một đống trình tự, kiến thức với cách giải đề, bất chấp khó khăn bắt đầu vẽ, còn không quên tiếp tục hỏi han ân cần: “Cậu làm bài có mệt lắm không? Có muốn uống nước không?”
Bây giờ Thiệu Trạm làm gì để ý đến bản thân, chỉ muốn nhanh chóng nhấn đầu của người bên cạnh, bắt cậu vẽ ra được đường trái tim, hắn đưa tay cởi cúc áo: “Tôi không mệt, cậu vẽ trước đi.”
Cuối cùng Hứa Thịnh vẽ ra một vật thể khác thường với đường cong kỳ lạ trên trục tọa độ: “Đây là cái thứ gì? Ý nghĩa của cái đề này nằm ở chỗ nào?”
Thiệu Trạm bắt đầu đau đầu: “Không đúng, vẽ lại.”
Hứa Thịnh: “…”
Thế là Hứa Thịnh co chân lại, ngồi không ngay ngắn, tiếp tục đối diện với đề Thiệu Trạm ra cho cậu, bên ngoài giả vờ ngoan ngoãn nội tâm thì bùng nổ.
Thân là một học sinh dốt, nếu như không phải muốn theo đuổi người ta thì cậu đã không ngồi nữa từ lâu rồi.
Cậu cảm thấy mình rất thảm.
Thậm chí cậu cảm thấy có phải Thiệu Trạm muốn chơi cậu không? Cho cậu cái đề súc sinh như này bảo cậu làm!
Cuối cùng Thiệu Trạm vì để chỉ cho cậu mà tốn hết một chồng giấy, Hứa Thịnh vì vẽ hình cũng tốt hết một chồng giấy nhưng không vẽ đúng một cái nào.
Trên thế giới này, chuyện gì cũng có giả được, nhưng Toán học là thật, không biết chính là không biết.
Vào lúc này, đối diện với phòng ký túc sau khi tắt đèn, cùng với câu nói “tôi giải không ra, thôi bỏ đi” xuất phát từ tận sâu trong tâm hồn của Hứa Thịnh, bầu không khí nháy mắt rơi vào sự yên tĩnh không có điểm đến, im lặng, còn có hơi khiến người ta ngạt thở.
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh rất muốn bỏ đi, nhưng mà nghĩ đến thái độ theo đuổi người ta của mình nhất định phải nghiêm chỉnh, nếu đối tượng mình thầm thích muốn làm bài với cậu thì không thể chạy trốn: “… Hay là, có đề nào đơn giản hơn không?”
– Anh sao rồi?
– Bạn cùng bàn phản ứng sao?
Khang Khải đã gửi tranh đi từ sớm rồi, vào vòng sơ khảo, bôn ba một ngày về lại phòng vẽ, nhớ ra phải quan tâm người anh em bao nhiêu năm nay lần đầu tiên mới biết yêu.
Lúc nhận được tin nhắn, Hứa Thịnh đang cầm một xấp giấy nháp với cái đề mà Thiệu Trạm cho về lại phòng mình, cậu đặt xấp giấy lên trên bàn, thở dài trả lời.
– Tao đang tán cậu ấy, nhưng cậu ấy lại bảo tao giải đề.
– Tao giải không ra, cậu ấy còn bảo tao mang về phòng giải tiếp.
– Đây là chuyện con người làm sao?
Tuy ở cùng một phòng với Thiệu Trạm, còn có thể nhân cơ hội sờ tay, cũng có thể dựa vào rất gần… Nhưng thân là học sinh dốt, giải đề chính là chuyện đau khổ không kìm nén được.
Hứa Thịnh gửi một câu cuối cùng.
– Mẹ nó, cậu ấy khó tán quá.
Buổi tối này, hai người đều không ngủ ngon.
Thiệu Trạm cho rằng đề không khó, hắn tay cầm tay chỉ, không đến mức hai tiếng đồng hồ cũng không giải được. Hắn không biết mình rốt cuộc là đánh giá thấp hay là đánh giá cao Hứa Thịnh, bảo cậu ấy mang đề về, cậu ấy không thể lên mạng tra hay sao?
…
Còn Hứa Thịnh nằm trên giường cũng khó ngủ cả đêm, mình lần đầu tiên theo đuổi người khác nhưng lại đổi về hai tiếng giải đề ác mộng, đừng nói đến lên mạng tra, cậu không muốn nhìn cái phương trình kia nưa.
Đêm đã khuya, bầu trời ngoài cửa sổ đầy sao.
Hai thiếu niên không biết bóng thẳng đánh bậy đánh bạ với đối phương đã bị trượt đi, cũng không biết mình đánh bóng thành bóng biến hóa cất giấu bí mật và nỗi lòng vào trong bóng đêm nhàn nhạt.
Hôm sau trời vừa mới sáng, Hứa Thịnh bị tiếng gõ cửa của Hầu Tuấn đánh thức.
Có đôi khi đám Hầu Tuấn sẽ đến mời bọn họ cùng đến căn tin, đặc biệt là khi sắp thi cử, ăn cơm là một chuyện, mục đích chủ yếu vẫn là muốn để Thiệu Trạm giúp bọn họ đoán đề: “Anh Thịnh, gọi anh Trạm cùng đi ăn sáng đi?”
“Được thôi.” Hứa Thịnh vốn còn nổi cáu khi mới thức dậy, đặc biệt là hai ngày liền không ngủ ngon, nghĩ đến ăn sáng cùng Thiệu Trạm ít nhiều có thể gia tăng chút tình cảm, lúc này cố gắng nuốt cơn nổi cáu xuống, dựa ở cửa nheo mắt nói, “Vậy mấy cậu chờ tôi một chút.”
Hứa Thịnh làm vệ sinh cá nhân xong, thay đồng phục bước ra, Thiệu Trạm đã đứng ở đầu cầu thang cùng đám Hầu Tuấn Đàm Khải chờ cậu rồi.
Hầu Tuấn đã chuẩn bị từ sớm, trong tay cầm một quyển sổ nhở: “Anh cảm thấy mục thứ hai có thi gì không?”
Thiệu Trạm dựa vào lan can cầu thang, vốn đang cẩn thận nhớ lại nội dung của mục thứ hai, nhìn thấy Hứa Thịnh bước ra lập tức không nhớ ra trọng điểm của mục thứ hai là những gì.
Hầu Tuấn với tư cách là bạn cùng lớp sớm chiều ở cùng Hứa Thịnh cũng cảm thấy vừa nhìn một cái đã chịu thêm mọt lần tấn công: “Anh Thịnh, ông không hổ là sát thủ đồng phục.”
Hứa Thịnh không xem tieba, không biết biệt danh mới của mình: “Sát thủ đồng phục gì?”
Đàm Khải giải thích: “Ý nói ông mặc đồng phục đẹp vô cùng. Đúng rồi, sáng hôm nay căn tin có cháo hải sản, còn không đi thì sẽ bị người ta gọi hết đó.”
Căn tin trước tiết tự học buổi sáng náo nhiệt nhất, nhưng mà học sinh nội trú dậy sớm, còn có thể tận hưởng thanh tịnh hiếm có. Bọn họ tìm một bàn trống, sau đó đi đến cửa sổ mua đồ ăn sáng.
Theo đuổi người ta phải có thái độ đang theo đuổi, Thiệu Trạm nhấn Hứa Thịnh ngồi xuống, thuận tay xoa đỉnh đầu Hứa Thịnh, định gọi món giúp cậu: “Cậu ngồi ở đây đi, tôi đi gọi món.”
Nào ngờ Hứa Thịnh cũng nghĩ như thế, cậu đứng bật dậy, quyết tâm không thể để cơ hội này vụt mất khỏi tay: “Hay là để tôi đi cho.”
Thiệu Trạm: “Cậu đừng quậy.”
“Tôi thật sự vô cùng muốn đi gọi món, tôi gọi giúp cậu.”
“Cậu ngoan ngoãn ngồi đây.”
“Tôi đi.”
“Cậu im miệng.”
“…”
Người đứng xếp hàng ở cửa sổ không nhiều, lúc Hứa Thịnh và Thiệu Trạm mỗi người một ý, đám Hầu Tuấn đã bưng khay đồ ăn quay lại: “…”
Hầu Tuấn nháy mắt với Đàm Khải: Tình huống gì đây, cãi nhau à? Mới sáng sớm, gọi món thôi cũng cãi nhau cho được?
Đàm Khải lắc đầu trả lời: Không biết.
“Khụ” Cuối cùng là Hầu Tuấn “khụ” một tiếng, khuyên giải, “… Này, tôi xen vào một chút, cửa sổ có hai cái mà, hai người mấy ông không cần giành, đều muốn đi thì cùng đi chẳng phải xong rồi sao? Đi mau đi, đợi lát nữa nhiều người đó!”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “…”
Cuối cùng Hứa Thịnh cầm theo thẻ cơm đứng xếp song song với Thiệu Trạm ở trước cửa sổ.
Hứa Thịnh cầm thẻ cơm trong tay xoay chơi, muốn tìm chuyện nói với Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm lại mở miệng trước: “Đồ thị hàm số hôm qua vẽ ra chưa?”
“…”
Hứa Thịnh hoàn toàn không ngờ rằng qua một đêm rồi mà Thiệu Trạm còn không chịu buông tha cho cậu, cậu rất muốn chậm rãi offline. Tôi muốn theo đuổi cậu, mẹ nó cậu chỉ biết bắt tôi giải đề.
Hứa Thịnh nhịn một hồi mới rặn ra được hai chữ: “Chưa.”
Nghỉ giữa giờ, Hứa Thịnh không nhịn nổi đi xả với Khang Khải.
– Mày biết không, cậu ấy thật sự rất khó tán.
Khang Khải vẫn không biết bên Hứa Thịnh đã xảy ra những việc gì, cậu ta vì tham gia cuộc thi vẽ tranh nên xin nghỉ mấy ngày, hôm nay đúng lúc về trường, vừa làm bù bài tập vừa trả lời Hứa Thịnh: Rốt cuộc anh có được hay không vậy?
Hứa Thịnh: Tao rất được, là phản ứng của cậu ấy không giống với tao nghĩ.
Khang Khải sao có thể nghĩ được rằng người anh em của cậu ta với đối tượng thích thầm (thích nhau) đánh bóng đến mức khó bề phân biệt trên sân bóng, chỉ cho rằng đường tình duyên của Hứa Thịnh long đong, góp ý: Hay là anh dữ dội thêm chút?
Hứa Thịnh: Là sao?
Khang Khải: Hẹn cậu ta đi chơi thử? Chẳng phải bình thường đều phát triển thế này sao?
Quả thực trong công lược cũng có một mục như thế.
Hẹn đi chơi thử.
Hứa Thịnh cảm thấy rất được, suy nghĩ nửa ngày.
Nhưng mà Lục trung Lâm Giang quản lý kiểu khép kín, thời gian tan học cũng chỉ mở cổng trường trong một khoảng thời gian, thời gian tan học không đủ ra ngoài chơi một chuyến, muốn hẹn hò còn chưa làm gì đã phải vội quay về.
Hay là cuối tuần?
Cuối tuần quá bình thường rồi, Hứa Thịnh cậu làm gì mà không rầm rộ chứ, lần đầu tiên hẹn người ta cũng phải tạo một vài ký ức sâu đậm.
Cả ngày hôm nay, ngay cả tâm tư ngủ trong giờ học của Hứa Thịnh cũng biến mất, hiếm khi ngoan ngoãn, ngồi vào chỗ tính toán, một bộ đồng phục, tư thế ngồi cũng ngay ngắn sơ với trước kia nhiều, giáo viên bộ môn nhìn cậu, đều cảm thán: “Hứa Thịnh quả nhiên đã cải tà quy chánh, cái gọi là biết nhận lỗi còn quý hơn vàng, bây giờ Hứa Thịnh coi như đã về chính đạo, thành tính đi lên, tố chất cũng lên rồi! Mày mà lúc đầu không có từ bỏ!”
Hứa Thịnh nghĩ một đống, cuối cùng loại trừ mấy cái tính khả thi khá thấp, lại loại trừ mấy cái không thú vị, cuối cùng suy nghĩ dừng lại ở xem phim ban đêm.
Buổi tối, rạp chiếu phim.
Chỉ hai từ này thôi đã cực kỳ dụ người suy nghĩ xa xôi.
Trước đây từng xem phim với đám Hầu Tuấn ở ký túc xá, nhưng đó không tính xem phim, một chút cảm giác trang trọng cũng chẳng có, không có linh hồn.
Linh hồn của phim vẫn ở rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim gần trường nhất ở con đường đối diện cổng sau, leo ra đi năm trăm mét là có thể đến, ở tầng ba của một trung tâm thương mại, hoạt động đến rạng sáng, thỉnh thoảng cũng sẽ có học sinh Lục Trung liều chết chuồn ra ngoài xem phim.
Đây là địa điểm mà lúc trước Trương Phong theo đuổi người ta tiết lộ cho cậu, chỉ là khi ấy Hứa Thịnh chẳng thèm ngó ngàng: “Có thấy chán hay không?”
Bây giờ… cậu phát hiện có chán hay không sẽ thì phụ thuộc vào người đi cùng là ai.
Sau tiết tự học, Hứa Thịnh ở trong phòng lướt ứng dụng mua vé một lúc lâu lựa phim trong mấy bộ phim phổ biến, thật ra có mấy bộ nhìn từ giới thiệu nội dung cũng được, nhưng có một bộ cậu không coi được, tên phim là kẻ sát nhân điên cuồng XX . Vốn dĩ Hứa Thịnh muốn bỏ qua bộ phim này nhưng mà ma xui quỷ khiến nhớ lại chi tiết nào đó, ví dụ như câu mà nửa đêm Thiệu Trạm gửi cho cậu: Chìa tay ra.
Hứa Thịnh chậm rãi khép mắt lại, trong lòng điên cuồng làm công tác tư tưởng cho mình.
Nghĩ thoáng lên.
Hi sinh một chút.
Tuy những bộ phim khác thú vị nhưng có không gian phát triển không?!
Cuối cùng Hứa Thịnh hạ quyết tâm nhấn mua vé ở trang Sát nhân điên cuồng XX .
Tối hôm đó, Thiệu Trạm không thấy Hứa Thịnh cầm bài tập đến gõ cửa phòng hắn mà lại nhìn thấy một tin nhắn.
S: Có đó không?
S: Cậu ra ngoài một chuyến.
Tòa nhà ký túc đã qua thời gian ra vào tự do từ lâu.
S: Đến đi đến cửa sổ cuối hành lang lầu một, đẩy ra là được.
Lúc này Hứa Thịnh cũng không quên hỏi han ân cần, cuối cùng thêm một tin: Buổi tối gió lớn, cẩn thận bị lạnh.
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh không chắc có thể hẹn thành công không.
Tuy bạn cùng bàn của cậu trước đây là anh đại Nam Bình, nhưng đã rửa tay gác kiếm từ lâu, từ lúc nhập học đến giờ quy củ đến mức không thể quy củ nữa.
Cậu ấy sẽ ra sao?
Hứa Thịnh ngồi trên tường rào chờ Thiệu Trạm, vừa chờ vừa nghĩ vu vơ.
Buổi tối gió rất lớn, trường học ban ngày ầm ĩ huyên náo lúc này chỉ còn lại tiếng ve mơ hồ kêu, ánh đèn đường mờ nhạt, Hứa Thịnh chống tay ở mép tường, chân dài thả xuống, không hề hay biết tư thế của mình phách lối cỡ nào, cảm thấy cậu chỉ thiếu cầm một bông hoa trong tay vừa đếm bứt lá: Cậu ấy đến, cậu ấy không đến, cậu ấy…
Hứa Thịnh suy nghĩ được một nửa, không có “cậu ấy” tiếp bởi vì đã có một bóng người tiến vào tầm mắt của cậu.
Chắc là Thiệu Trạm vừa mới tắm xong không bao lâu, tóc còn chưa khô, trên người không mặc đồng phục. Hắn đi ngược ánh đèn đường, cả người ẩn trong đêm tối, không nhìn rõ mặt nhưng có thể thấy rõ sống lưng thẳng tắp và khí thế lạnh lùng khắp người của hắn. Thật ra, Hứa Thịnh vẫn luôn cảm thấy Thiệu Trạm không mặc đồng phục càng gần với dáng vẻ vốn có của hắn hơn.
Thiệu Trạm đi đến bên tường thì ngừng lại: “Cậu ngồi ở đây làm gì?”
Hai người một người trên tường, một người dưới tường.
Cách nhau ánh đèn lờ mờ từ bên đường chiếu vào, tiếng ve kêu bỗng nhiên trở nên sôi nổi.
Hứa Thịnh căng thẳng trong lòng, trước khi gửi tin nhắn Hứa Thịnh hoàn toàn không biết thì ra hen một người cũng có thể căng thẳng thành thế này.
Nhưng cậu vẫn vô cùng quen thuộc, ngồi trên bờ tường ngoắc tay với hắn, giọng nói cất cao, không chút đứng đắn nói: “Anh trai, dẫn anh ra ngoài xem phim, anh có đi với em không?”