Dịch: LTLT
Cách nhau một bức tường, bên ngoài cách đó không xa chính là con phố thương mại sầm uất rộng lớn. Hứa Thịnh nói xong, thấy Thiệu Trạm di chuyển, hắn tiến lên mấy bước, tuy giọng nói vẫn lạnh lùng như bình thường nhưng bất giác lại mang theo chút dung túng.
Thiệu Trạm nói: “Sai vai vế rồi.”
Trong đầu Hứa Thịnh bay qua một dòng hướng dẫn.
Nếu như thành công hẹn được người ta thì chứng tỏ có hi vọng, có lẽ cậu ta cũng có ý với bạn, phải cố gắng lên!
Cố lên, mày làm được.
Hứa Thịnh hoàn toàn không quan tâm vấn đề ai là anh, cậu vốn cũng không cứng nhắc về chuyện này, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói thôi, vì để dụ Thiệu Trạm ra ngoài bảo cậu làm con trai cũng được. Cậu “ờ” một tiếng, chống tường, một chân cong lên, tư thế đổi thành nửa ngồi chuẩn bị lát nữa nhảy xuống thuận tiện: “… Vậy anh trai có đi xem phim với em không?”
Giọng nói của Hứa Thịnh giống như lưỡi câu chui vào trong tai Thiệu Trạm, giọng điệu tùy ý, chỉ có âm đuôi hơi ép xuống tiết lộ rằng thực ra cậu rất căng thẳng.
Hôm nay cậu vẫn mặc cái áo thun màu đen lúc kiểm điểm trên sân khấu trước đó, hình graffiti huênh hoang, quần jean bao lấy đôi chân thon dài, giờ này ra ngoài vẫn không quên đeo khoen tai, khá là thu hút sự chú ý.
Gió đêm hè quả thực hơi lớn, kèm theo không khí khô nóng bổ nhào khắp người, giống như một luồn điện vậy.
Thiệu Trạm đâu còn đáp án nào khác ngoài nói câu “đi cùng cậu”, cũng hoàn toàn không còn tâm tư truy hỏi giờ này ra ngoài xem phim làm gì: “Đi.”
Đi cùng cậu.
Núi đao biển lửa cũng đi, chỉ cần cậu mở miệng, đi đâu cũng được.
Hứa Thịnh nhảy tường đã quen nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, cậu thậm chí còn có tâm tư tạo dáng trước mặt người mình thích, đảm bảo tư thế mình nhảy xuống có đủ tiêu sái và độ ngầu.
Sau đó, cậu duy trì tư thế ngồi xổm, vỗ tay một cái, xoay người nhìn Thiệu Trạm.
Lúc cậu xoay người, Thiệu Trạm đã trèo lên tường, động tác dứt khoát nhanh gọn. Bình thường, điều cậu hay nhìn thấy nhất là dáng vẻ làm bài của Thiệu Trạm, bây giờ dáng vẻ này của hắn lại gần với Thiệu Trạm mà cậu biết hơn. Tháo xuống những danh hiệu và vẻ mặt của hạng nhất toàn khối, học sinh ba tốt, tháo xuống suy nghĩ kiềm chế kia, Thiệu Trạm giống hệt với các thiếu niên ở độ tuổi này, ánh mắt hắn rất sáng, bên trong lại liều lĩnh sôi nổi.
Hứa Thịnh nghĩ đến đây, bỗng nhiên có chút vui vẻ mơ hồ mà bản thân cậu cũng không diễn tả được. Chỉ có cậu biết bí mật quá khứ của Thiệu Trạm, cũng chỉ có cậu gần với Thiệu Trạm của hơn một năm trước nhất.
Trong khoảng thời gian trở thành Thiệu Trạm, cậu còn soi gương nhìn thấy hình xăm ẩn giấu bên dưới quần áo của Thiệu Trạm.
Cảm xúc chỉ có tôi biết này giống như một viên kẹo lén lút ăn.
Thiệu Trạm thật sự đã rất nhiều năm chưa từng làm chuyện này, nhưng vẫn nhảy tưởng đến mức vui vai vui mắt, chủ yếu là do dáng người cao chân dài, ưu thế bẩm sinh rõ ràng, tế bào vận động cũng không kém. Sau khi hắn nhảy xuống thì thấy Hứa Thịnh ngồi ở chỗ biển báo trạm xe buýt nhìn hắn, dường như đang cười: “Cười ngu gì đó?”
“Không có gì, cậu trèo tường cũng còn ổn đó chứ.” Hứa Thịnh nói, “Còn cho rằng cậu không làm anh đại nhiều năm, nghiệp vụ khó tránh bị mai một.”
Thiệu Trạm không tiếp lời, hắn đứng trước mặt Hứa Thịnh chìa tay ra, cho cậu mượn lực đứng lên: “Đứng dậy, dẫn đường.”
Con đường dài vắng vẻ, nửa đêm trèo tường ra ngoài ở Lục trung Lâm Giang là tối kỵ, ai cũng không biết giờ này có hai thiếu niên lén lút trèo ra khỏi tường. Lúc này, đa số cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn một vài chỗ còn mở cửa ban đêm, mấy chữ “karaoke XX” cách đó không xa còn đang nhấp nháy, ánh đèn nê-ông rực rỡ giống như các kiểu pháo hoa chiếu vào không trung.
Hai người một trước một sau đi đến.
Lúc này Thiệu Trạm mới nhớ ra, hỏi cậu: “Sao bỗng nhiên muốn đi xem phim?”
Muốn hẹn hò với anh đó, anh trai.
Nhưng mà câu này không thể nói.
Thế là Hứa Thịnh nói: “Cuộc sống quá nhạt nhẽo, muốn tìm chút kích thích.”
“…”
Thiệu Trạm không hiểu sao lại cười một tiếng: “Cậu còn nhạt nhẽo à?”
Nếu coi cuộc sống của người mà kinh nghiệm viết kiểm điểm có thể viết thành một cuốn truyện ký truyền kỳ như Hứa Thịnh là nhạt nhẽo vậy thì sợ rằng thế giới này không có ai sống không nhạt nhẽo hết.
“Lúc ở trong cơ thể cậu khá kích thích.” Hứa Thịnh lại nghĩ lệch đi, gần đây trong đầu của cậu đều là Thiệu Trạm, cho nên nghĩ cái gì cũng đều là hắn, “Bây giờ chẳng phải không còn ở đó nữa sao?”
Thiệu Trạm một lúc lâu vẫn không nói nói chuyện.
Hắn phát hiện dù Hứa Thịnh có uống say hay không thì hắn cũng đều không chịu nổi, nếu trò chuyện tiếp có thể sẽ mất khống chế.
Kế hoạch bây giờ của hắn là muốn theo đuổi Hứa Thịnh, không muốn dọa người ta chạy.
Nhưng Hứa Thịnh chẳng hề nhận ra, cậu đi chầm chậm, muốn lùi lại mấy bước để đi song song với Thiệu Trạm, nhớ kỹ vai vế, cố ý nói: “Anh trai, sao không nói chuyện.”
Thiệu Trạm lại không cho cậu đi chậm, vươn tay ở sau lưng cậu, đè lên lưng đẩy cậu đi về trước: “Nhìn đường.”
Khoảng cách năm trăm mét, nói ngắn không ngắn nói dài không dài, hai người dường như đi rất lâu nhưng lại như rất mau.
Lúc này những tầng khác đều đã đóng cửa rồi, cho nên rạp chiếu phim tầng ba có thang máy lên xuống riêng, ở bên phải trung tâm thương mại. Hứa Thịnh nhấn nút lên, buồng thang máy trong suốt đưa hai người đi lên, lúc thang máy mở ra cậu còn đang cúi đầu tòm vé điện tử trong điện thoại.
Bây giờ là : phút.
Còn năm phút nữa chiếu, thời gian canh rất vừa vặn.
Thiệu Trạm không biết Hứa Thịnh đặt suất chiếu nào, cũng không biết sắp xem phim nào, thậm chí còn không nghĩ theo hướng “Hứa Thịnh đang hẹn hò với hắn”, cũng rất khó nghĩ đến.
Mạch suy nghĩ của cái tên Hứa Thịnh này vốn không cùng một đường thẳng với người bình thường, nửa đêm nhắn tin tìm người ra ngoài xem phim, rất hợp với phong cách làm việc của cậu.
Hứa Thịnh quả thực là kiểu người có thể làm ra việc này một cách thuần túy không mang theo mục đích gì.
Cộng thêm tình trạng Hứa Thịnh gần đây khá kỳ lạ, không có chuyện gì cũng hỏi hắn có khát không, có đói không, có mệt không, có muốn ăn đùi gà chiên số lượng giới hạn của quầy bán đồ ăn vặt không, cậu có thể đi giành, ngoại trừ “Bách khoa đề thi” gần đây hắn còn nhận được một khối rubik, và một quyển “Làm thế nào để nâng cao tư duy logic: Phương pháp huấn luyện thiên tài”.
Hoàn toàn không nhìn ra được Hứa Thịnh muốn làm gì.
Thời kỳ đặc biệt, nửa đêm làm vài hoạt động kỳ lạ, ngược lại cậu trông rất bình thường.
“Xin chào ạ.” Nhân viên ở quầy nói, “Xin hiển thị mã QR ạ… Có muốn uống cola gì không ạ?”
“Hai ly cola, cảm ơn.”
Hứa Thịnh lấy vé xong, tiện thể mua chút đồ, sau đó hai người soát vé vào rạp.
Lượng khách ở sảnh chính rạp chiếu phim thưa thớt, ngoại trừ các đôi tình nhân vất vả làm việc xong cuối cùng có thời gian hẹn hò sau khi tan làm thì cơ bản chẳng có ai, nhất là rạp số ba của hai người các cậu, càng ít người hơn.
Vị trí Hứa Thịnh chọn là ở hàng cuối, chủ yếu là vì hàng cuối có cảm giác an toàn không diễn tả được, với lại hàng cuối cũng khá tối, thuận tiện làm chút việc gì đó.
Lúc hai người bước vào, trên màn hình đang chiếu quảng cáo, trong cảnh tối đen như mực chỉ có bốn năm khán giả vào rạp, tụm năm tụm ba ngồi rải rác ở hàng trước, thỉnh thoảng vào giữa lúc phát quảng cáo có thể nghe thấy vài tiếng nói chuyện.
“Sắp chiếu rồi.” Hứa Thịnh cầm ly cola lạnh trong tay, nhìn đồng hồ, “Còn một phút nữa.”
Thiệu Trạm nhìn Hứa Thịnh, phát hiện cảm xúc của người này hơi bất thường, chủ yếu thể hiện ở chỗ cơ thể cứng ngắc, giọng điệu nói chuyện cũng không tự nhiên: “Đây là phim gì?”
Hứa Thịnh không đáp, màn hình đúng lúc tối xuống, thời gian quảng cáo kết thúc.
Hai giây sau, màn hình mới dần sáng lên lại, ngay sau đó, trong rạp vang lên hiệu ứng âm thanh kỳ lạ.
Mở đầu là âm thanh chói tai của vật nhọn không ngừng vạch trên mặt đất, âm thanh này càng ngày càng gần, sau đó lại vang lên tiếng thở dốc và tiếng thét chói tai của người phụ nữ đang hoảng sợ, cả hai âm thanh đan xen, cuối cùng là một tiếng “rầm”, vật nặng rơi xuống, âm thanh chói tai không ngừng vạch trên đất xa dần. Cuối cùng một dòng chữ mới chậm rãi xuất hiện trước mặt khán giả – Sát nhân điên cuồng XX .
“…”
Thiệu Trạm không ngờ Hứa Thịnh sẽ chọn loại phim này, khó hiểu nhìn cậu: “Cậu đến tìm kích thích hay là tìm ngược?”
Hứa Thịnh: “Tôi… thử thách bản thân, vượt qua sợ hãi, đàn ông phải đối xử hung ác với bản thân mình.”
Hứa Thịnh vừa nói xong, phần giới thiệu đầu qua đi, bắt đầu nội dung chính, vừa vào đã dữ dội, người đàn ông toàn thân đầy máu phát ra một tràng cười điên cuồng. Hứa Thịnh bị hắn ta cười đến mức run lên.
Tuy ngoài miệng Hứa Thịnh nói rất tùy ý nhưng thật ra đã căng thẳng đến mức cầm chặt ly cola kia nửa ngày, bị lạnh đến nỗi lòng bàn tay lạnh cóng, trong lòng bàn tay đều dính nước chảy ra từ thành ly cola.
Ban đầu cậu nghĩ chờ phim chiếu được một nửa mới phát triển tình hình, nhưng sức sát thương của bộ phim này thật sự quá lớn, mở màn ba mươi giây đã kết thúc một mạng người, thủ pháp vô cùng máu me, Hứa Thịnh cảm thấy mình cũng chết theo một lần.
Đệt.
Trong giới thiệu không có nói kích thích đến vậy mà!
Thiệu Trạm thật sự không đành lòng nhìn cậu tự dày vò bản thân như này, thở dài, đang định đứng lên kéo người bên cạnh ra ngoài: “Đừng xem…”
Ba chữ “đừng xem nữa” còn chưa nói xong.
Hứa Thịnh buông cái tay đang cầm cola ra, tay trái thản nhiên chìa đến trước mặt Thiệu Trạm, lúc nói chuyện chẳng dám nhìn hắn: “Trước khi đến đây thôi thật sự muốn thử thách bản nhân, nhưng mà bây giờ cảm thấy con người vẫn nên tự mình biết mình, có đôi khi cũng phải học buông tha bản thân, lượng sức mà đi.” Một câu dài của Hứa Thịnh nói đến đây, ngừng một lúc mới nói tiếp, “Tôi không dám xem.”
Hứa Thịnh cảm thấy rõ ràng lòng bàn tay mình dính nước đá nhưng lại bỗng dưng bắt đầu nóng lên, cậu nhỏ giọng hỏi: “… Hôm nay còn cho nắm không?”
Lúc Hứa Thịnh nói câu này, ánh mắt nhìn ở nơi khác, không dám nhìn Thiệu Trạm, càng không dám nhìn màn hình lớn, cuối cùng chuyển đến mấy con số trên lưng ghế ở hàng trước, ngắn ngủi mấy giây lại giống như trải qua một thế kỷ dài dằng dặc.
Bởi vì không nhìn thấy cho nên càng căng thẳng hơn.
Một giây.
Hai giây.
…
Vào giây thứ ba, bàn tay duỗi ngang qua đặt lên trên tay vịn của Hứa Thịnh chạm đến một khớp xương hơi cấn, và cả nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng của Thiệu Trạm.
Lập tức, tất cả âm thanh trong rạp giống như bị ai đó nhấn xuống nút cách âm, hiệu ứng âm thanh kinh dị và âm thanh vừa xem vừa trò chuyện của người hàng trước cũng đi xa, ngay cả thời gian cũng tựa như đứng im.
Chỉ có bàn tay Thiệu Trạm đặt lên là rõ ràng.
“Bùm”, đầu Hứa Thịnh giống như đang bắn pháo hoa.
Bắn đến mức đầu óc choáng váng.
Thiệu Trạm cũng không đỡ hơn chỗ nào, hắn phát hiện hắn có thể giải bất cứ đề nào trên thế giới, tất cả đề bài đều có cách giải riêng, nhưng chỉ có Hứa Thịnh dường như hắn không giải được.
Ngón tay của Hứa Thịnh thật sự rất lạnh, như đang cầm cục đá vậy, bụng ngón tay của cậu đặt lên trên khớp xương ngón tay của đối phương, Thiệu Trạm lén lút so thử, thầm nói ngón tay của cậu ấy thon thật.
Bộ phim thuộc kiểu hồi tưởng, thực ra sau khi cảnh kích thích mở màn kết thúc thì nội dung sau đó là quá trình kể chuyện bình thường, bầu không khí tạm thời quay về bình yên, nhưng mà lúc này đã không có ai đặt sự chú ý vào bộ phim nữa.
Hơi lạnh trong rạp chiếu mở vừa đủ.
Thiệu Trạm lại cảm thấy nóng.
Bắt đầu từ lúc nắm tay Hứa Thịnh, dần dần lan ra.
Biểu hiện khác thường của Hứa Thịnh trong khoảng thời gian này, lại liên hệ với câu nói vừa nãy khiến Thiệu Trạm loáng thoáng nghĩ đến một khả năng nào đó, nhưng hắn không dám xác định.
Nội dung bộ phim này là gì, có những nhân vật nào xuất hiện Hứa Thịnh không biết gì cả, cậu liếm môi, trong lòng chửi một tiếng đệt, rất muốn nhúc nhích ngón tay, được một tấc lại tiến thêm một thước đối thành chen vào giữa các ngón tay của Thiệu Trạm.
Chuyện theo đuổi người khác hình như còn mệt hơn yêu thầm nữa.
Không kiềm chế được, cuối cùng cẩn thận vươn tay ra, nhưng mà một khi đã tiến lại gần thì không nhịn được khao khát nhiều hơn, giống như pháo hoa vừa nóng bỏng vừa bí ẩn, lặng lẽ nở rộ.
Phim kết thúc lúc nào, Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đều không biết, đến khi ánh sáng màn hình lại tối dần, bắt đầu chạy danh sách diễn viên, cuối cùng đèn rạp chiếu phim sáng lên mới phát hiện phim đã kết thúc.
Bộ phim này là suất cuối cùng của rạp chiếu phim, đúng một giờ tan cuộc, sau khi kết thúc, rạp chiếu phim chuẩn bị đóng cửa.
“Phim này cũng được, kích thích hơn tui nghĩ, về cho điểm.”
“Tui cũng thấy khá được, vốn dĩ không ôm quá nhiều kỳ vọng…”
Khán giả mấy hàng trước vừa nói vừa đi ra khỏi cửa.
Hứa Thịnh rất không muốn buông tay, nhưng mà biết rõ đạo lý thấy tốt thì ngừng, cậu vứt cola vào trong thùng rác, khi nhấn nút “lên” trên thang máy, ngẩn người mấy giây mới nhận ra, lại luống cuống tay chân nhấn “”. Khó khăn lắm mới hồi phục chút lí trí, đến khi hai người sóng vai bước ra thang máy, lại nghe thấy Thiệu Trạm hỏi cậu: “Không sợ nữa à?”
“Gì cơ?”
Trên đường còn vắng vẻ hơn lúc mới đến, đèn đường kéo dài đến đầu bên kia.
“Bây giờ anh trai cũng cho nắm.” Khi Thiệu Trạm nói hai chữ “anh trai” hoàn toàn khác với Hứa Thịnh, một người không đứng đắn, một người lại lạnh lùng cực kỳ, dù lạnh lùng nhưng liên hệ đến ngữ cảnh lại có một sự tương phản đặc biệt, sau đó mới giải thích ý của câu mình vừa nói, “Đường về không sợ sao?”
“Sợ.” Thực ra người đã ra ngoài rồi còn sợ cái gì được, với lại cậu hoàn toàn không xem nội dung phim, nhưng Hứa Thịnh sợ Thiệu Trạm đổi ý, thuận theo ý của hắn luôn, “Cậu vừa nói thế tôi cảm thấy bầu không khí của con đường này thật đáng sợ.”
Thế là hai người nắm tay đi về, lòng bàn tay Hứa Thịnh đều là mồ hôi, chút tâm tư vừa rồi vất vả lắm mới ép xuống lại bay tán loạn ra ngoài.
Hay là đừng tán nữa.
Mẹ nó, là đàn ông thì không nhịn được.
Hứa Thịnh nghĩ lung tung.
Trực tiếp tỏ tình, bị từ chối thì mặt dày quấn lấy phù hợp với tính cách của cậu.
Rõ ràng là đoạn đường giống nhau nhưng lại cảm thấy đường về đi còn nhanh hơn lúc đi. Thiệu Trạm trèo qua trước, Hứa Thịnh ngay sau đó, nhưng khi cậu trèo nửa chừng thì động tác ngừng lại.
Một khi có suy nghĩ tỏ tình thì sẽ giống như chạm vào ngọn lửa đang cháy lan ra.
Tay Hứa Thịnh chống ở mép tường, thời gian và không gian dường như quay lại, vị trí mà cậu với Thiệu Trạm đang đứng giống như lần đầu tiên gặp nhau, lòng bàn tay cậu như vẫn còn dính nhiệt độ của Thiệu Trạm. Từ lúc bắt đầu vào rạp, tâm trạng không ngừng cuồn cuộn đến tận đỉnh, lúc này cậu mất hết lý trí chỉ còn bản năng hối thúc.
Trước giờ cậu đều là muốn làm gì thì làm cái đó, tùy ý vô cùng, không chịu quản giáo.
Hứa Thịnh không vội nhảy xuống mà bỗng nhiên nói một câu giống như cam chịu nhận thua: “Tôi cố ý đấy.”
“Cố ý hẹn cậu ra đây, cố ý lựa phim đó, cố ý chìa tay ra.”