Phó Uyên Di mang theo một thân ướt mưa cùng hàn khí lên xe, Lâm Trạch Bạch vẻ mặt khó tin: "Bảo bối a, cô thể chất yếu như vậy còn cậy mạnh giả làm anh hùng gì chứ! Mau mau sưởi ấm đi!" Nàng ném áo khoác của chính mình ra ghế sau, "Trước tiên lau cho khô người đi, nghìn vạn lần cũng đừng ngã bệnh."
Quỷ loli đầu bạc từ trên vai Phó Uyên Di hiện ra, cũng một thân hàn khí, tóc ướt sũng, nhịn không được hắt xì một tiếng.
"Thật có lỗi." Phó Uyên Di nói, "Liên lụy cậu."
"Tớ thì không hề gì, dù sao cũng sẽ không chết thêm lần nữa." Quỷ loli đầu bạc quấn mái tóc dài tới mắt cá chân của mình lên cao rồi nói với Lâm Trạch Bạch, "Tôi nói cô là thật sự lo lắng cho sức khỏe của Uyên Di hay chính là lo nàng ngã bệnh không mở cửa văn phòng, kiếm không được tiền đây hả?".
"Nói gì vậy!" Lâm Trạch Bạch cả giận nói, "Tôi chính là loại người này sao! Tuy rằng vụ giao dịch Tam Xuyên Linh Trượng kia không thành công gây ra tổn thất nặng nề, nhưng thứ quý giá nhất của chúng ta cũng không phải tiền! Chính là thân thể khỏe mạnh của bảo bối nhà tôi! Lâm Cung! Cô nghĩ tôi thành loại người gì vậy hả!".
Quỷ loli đầu bạc được gọi là Lâm Cung kia mỉm cười nhìn nàng, Lâm Trạch Bạch từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt tươi cười như thể nhìn thấu tất cả của đối phương, ngay cả Phó Uyên Di cũng nở nụ cười tủm tỉm giống vậy, liền cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường: "Các người cười cái gì?".
Phó Uyên Di làm động tác đếm: "Bốn nghìn, bốn nghìn mốt, bốn nghìn hai......"
Lâm Trạch Bạch: "?!"
Lâm Cung thay đổi thành vẻ mặt tươi cười ôn nhu từ ái: "Trước kia tôi chỉ biết cô keo kiệt bủn xỉn, bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu ngươi tại sao lại keo kiệt bủn xỉn rồi. Cô cũng không dễ dàng, thật sự, đau lòng cho cô."
Lâm Trạch Bạch hết sức bực bội: "Các người...... Có ý tứ gì! Nhìn lén được cái gì rồi! A? Các người đều biết được cái gì rồi?!".
Làm thư ký của Phó Uyên Di, Lâm Trạch Bạch được xem như là cực kỳ chuyên nghiệp. Đừng nói là đem mấy mối làm ăn của nàng sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy, ngay cả cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cũng nhất mực quan tâm. Đừng nói là thư ký, che mặt lại mà nói đây là mẹ nàng cũng có người tin. Ngày xưa khi Phó Uyên Di nhận người chính là đánh giá cao điểm này của Lâm Trạch Bạch, không chỉ keo kiệt đối với chính bản thân mình, nàng nhìn thấy người khác lãng phí cũng chịu không nổi. Loại người có tư tưởng quản lý gia tài của người khác giống như gia tài của mình là vô cùng khó tìm, sự thật đã chứng minh Phó Uyên Di hoàn toàn không nhìn lầm người, từ sau khi văn phòng Mystery có thêm một người sống thứ hai, tài khoản thu chi của Phó Uyên Di đã không còn quá khó coi nữa, thu nhập ào ào không nói, mà còn từ trung tâm thành phố giao thông ách tắc dọn văn phòng đến vùng duyên hải đắt đỏ, Lâm Trạch Bạch giống như là thần tài trấn thủ của Mystery vậy.
Phó Uyên Di trời sinh chưa từng có dáng vẻ của một lão bản, Lâm Trạch Bạch từ trước đến nay vẫn là một người thành thục, hai người ngược lại không tạo cảm giác phân biệt cao thấp trên dưới, thường gọi lẫn nhau từ bảo bối cho đến thân ái, khinh bỉ xỉ vả nhau cũng không chút nương tay.
Lâm Trạch Bạch sau khi nghe nói tới "Huyết Tâm" liền giật mình: "Huyết Tâm? Đó là cái gì? Lại có thể có chuyện mà ta không biết?".
Lâm Cung hừ hừ cười lạnh: "Chuyện cô không biết còn nhiều lắm."
Lâm Trạch Bạch biết lão bản của mình thần bí, con quỷ nằm dựa trên vai lão bản của mình đây cũng có một đống lớn bí mật, nói đi nói lại thì nàng cũng chỉ là một người phàm trần, không tiến vào được trong vòng luẩn quẩn của các nàng.
Đang phiền não, Phó Uyên Di nói với Lâm Cung: "Đem đám tiểu quỷ xung quanh đuổi đi một chút, tôi có chuyện cần nói."
Lâm Cung nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, mấy tên tiểu quỷ da màu xám tro hai mắt vô thần đang ghé vào trên cửa kính xe, ánh mắt trống rỗng đang theo dõi các nàng.
Hai tròng mắt của Lâm Cung từ từ biến thành màu đen toàn bộ, tóc dài màu trắng nổi lên lơ lửng, một luồng quỷ khí lạnh lẽo ghê rợn làm cho đám tiểu quỷ kia lông tóc dựng đứng, rít gào đến chói tai sau đó bị động lực đang tiến về phía trước của chiếc xe đánh xốc bỏ lại.
"Ban ngày ban mặt mà cũng lêu lổng khắp nơi." Lâm Cung nhìn lại màn mưa mù mịt đất trời phía sau xe, "Đám tiểu quỷ này bây giờ càng lúc càng không có quy củ."
Tai vách mạch rừng đã bị lấp kín hoàn toàn, Phó Uyên Di liền đem chuyện của Du Hân Niệm nói một lần từ đầu tới cuối.
Lâm Cung liếc mắt nhìn Phó Uyên Di hỏi: "Chuyện này không có ích lợi gì mà cậu cũng muốn quản? Không giống tác phong của cậu."
Phó Uyên Di buồn bực: "Ở trong lòng cậu tớ chẳng qua chỉ là một kẻ vụ lợi hay sao?".
Lâm Cung thản nhiên: "Cũng gần giống vậy."
Phó Uyên Di: "......"
Lâm Trạch Bạch chen vào nói: "Tôi muốn biết, cái người tên Du Hân Niệm hiện tại được gọi là Vương Phương đó thật sự là không trả tiền sao? Một phân tiền cũng không đưa sao? Uyên Di, cô thực sự đồng ý rồi sao? Thật sự muốn bỏ thời gian để xử lý chuyện này của nàng sao?".
Lâm Cung nói: "Hồn Nguyên Ngọc chẳng lẽ là món bảo vật mà ba năm trước cậu vất vả lắm mới lấy được từ Thiên Sơn đó sao?".
Lâm Trạch Bạch nghe được mấy từ mấu chốt đó suýt chút nữa quẹo xe đâm xuống mương: "Cái gì! Cô đang nói tới bảo vật mà trước đó có người ra giá hai nghìn vạn muốn mua nhưng Phó lão bản của chúng ta còn chưa chịu bán đó sao?! Cô muốn đem Hồn Nguyên Ngọc cho con quỷ tá thi hoàn hồn kia?! Trời ạ cô thật sự nghiêm túc đó hả?! Tôi...... Tôi......". Lâm Trạch Bạch nghẹn lời, một hồi lâu cũng chưa nói ra được.
Phó Uyên Di tranh thủ giải thích: "Tôi là cho nàng mượn, không phải tặng cho nàng."
"Cô cho mượn, nhưng nàng có chắc là sẽ trả không? Hiện tại con người ai mà nói trước được. Không được, tôi phải đi đem Hồn Nguyên Ngọc trở về!"
Phó Uyên Di cười nói: "Đừng bận tâm, không cần cô đích thân ra tay, nàng sẽ còn trở lại. Hơn nữa cho dù nàng biết chính mình đang cầm hai nghìn vạn, cũng sẽ không nổi lên tà niệm."
Lâm Trạch Bạch nghi hoặc: "Sao có thể chứ?".
"Nàng thực là không có khả năng coi trọng hai nghìn vạn này đâu."
"Đối với hai nghìn vạn mà không động tâm? Nàng có phải là người không?"
Lâm Cung bổ sung: "Không phải."
Lâm Trạch Bạch từ trong kính chiếu hậu trừng nàng.
Lâm Cung quăng cho nàng ấy một ánh mắt xem thường sau đó mềm mại nằm úp sấp tựa vào trên người Phó Uyên Di, ngắm nhìn sườn mặt của nàng.
Phó Uyên Di chưa bao giờ có chuyện gì giấu nàng và Lâm Trạch Bạch, nhưng thực rõ ràng, lần này nàng có tâm sự, hơn nữa còn không muốn nói ra.
Lâm Trạch Bạch cân nhắc hồi lâu, híp mắt nói: "Tôi biết rồi."
Phó Uyên Di cười hỏi: "Cô biết, biết được cái gì?".
"Tôi rất ngạc nhiên, quen biết cô cũng đã bảy tám năm rồi, chưa bao giờ thấy cô kết giao bạn trai hay bạn gái gì cả, hóa ra là bảo bối nhà tôi có ham muốn đặc biệt."
Phó Uyên Di: "Ham muốn đặc biệt?".
"Cô thích tiểu mập mạp. Chắc nịch, béo khỏe, có cảm giác tồn tại cũng có cảm giác an toàn, đông ấm hạ lạnh, là cực phẩm trời sinh trên giường."
Phó Uyên Di nhìn Lâm Cung nói: "Cậu có thể hù dọa nàng để cho nàng ngậm miệng lại được không?".~~~~~~~~~~~~~~~ Du Hân Niệm cứ tưởng chính mình sau khi bị dính một trận mưa kia sẽ ngã bệnh, kết quả là cảm nặng cũng không có đến như dự liệu, nàng rất khỏe mạnh. Nàng đem áo choàng của Phó Uyên Di giặt sạch sẽ treo vào trong tủ quần áo, cây dù cũng cất vào đó.
Cầm trong tay mảnh giấy mỏng dính, nhìn ba chữ "Phó Uyên Di" kia, Du Hân Niệm có chút lưỡng lự.
"Quả thực có."
Phó Uyên Di cảm thấy có hứng thú với cái gì của nàng chứ? Tình huống có nhiều khả năng nhất chính là, giống như lời Ngọc Chi đã nói, đem nàng bồi dưỡng bên người trở thành tiểu quỷ phục vụ cho nàng ta, cũng giống như con quỷ đầu bạc trên vai nàng ta kia. Nói vậy nàng không chỉ không thể luân hồi, còn có khả năng mất đi bản tính, làm ra những chuyện tán tận lương tâm.
Nhưng......
Áo choàng cùng với tán dù kia cũng không hề lạnh như băng.
Vào giờ nghỉ trưa Du Hân Niệm không đến hoa viên, lại một lần nữa đi vào nhà hàng Tây Âu, không gặp Phó Uyên Di.
"Cô gần đây sắc mặt thật không tốt." Nhân viên phục vụ mang cà phê đen tới, lo lắng nói, "Cô cũng gầy đi nhanh quá, nhìn khuôn mặt này, nhỏ đi rất nhiều. Gầy thì gầy, nhưng mà khỏe mạnh vẫn là quan trọng nhất a Vương Phương."
Du Hân Niệm gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, chỉ là gần đây tôi không được khỏe cho lắm."
Không biết là do thân thể Vương Phương đang bị âm khí của nàng cắn nuốt, hay là do tâm tình của nàng quấy nhiễu, mà mấy ngày nay nàng thường cảm thấy dạ dày cuộn trào, cái gì cũng ăn không vô, thể trọng lần gần đây nhất là .kg. Rốt cuộc là trong lúc nàng không chú ý đã gầy đi gần kg.
Buổi tối tan tầm, nàng thay một bộ đồ thể thao ra ngoài chạy bộ. Nàng không muốn còn chưa tới hai năm mà thân thể này đã không thể sử dụng được nữa, nàng cần phải sống sót, mà còn phải là khỏe mạnh sống sót.
Một khoảng thời gian không vận động thể lực, chỉ chạy mới mét nàng đã thở hổn hển, hai chân nặng nề khó có thể cất bước, mỗi một bước chân tiến về phía trước đều muốn bị chuột rút. Nàng cắn răng nhẫn nại, chạy chầm chậm đến một tiếng sau thì trở lại ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ đi ra liền cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, tâm tình cũng nhẹ nhõm theo.
Nàng cầm lấy điện thoại di động gọi cho Phó Uyên Di.
"Alô."
"Alô, Du tiểu thư." Phó Uyên Di không hề có lời dạo đầu hay khách sáo gì cả, "Thứ nhất, cô hiện tại là một trong các nhân viên của Mystery, tôi sẽ trả lương cho cô, cô cũng có thể đến sống tại văn phòng làm việc của tôi, nhưng không cần phải từ chức, cô nhất định phải tiếp tục ở lại khách sạn M làm công việc hiện tại. Thứ hai, tôi sẽ không bắt cô làm những chuyện thương thiên hại lý, điểm này thì cô có thể yên tâm. Thứ ba, Nhiếp Hồn Tên mỗi lần chỉ có thể cho cô một cái, sau khi dùng hết cô phải trở lại tìm tôi lấy thêm. Thứ tư, tôi biết thời gian cô ở nhân gian chỉ có hai năm, mỗi lần bắn ra một phát Nhiếp Hồn Tên sẽ làm tiêu hao âm khí của cô, rút ngắn hai tháng thời gian cô ở nhân gian. Cho nên Nhiếp Hồn Tên không phải là dùng mãi không hết. Không chỉ thế mà cô còn phải suy nghĩ thật kỹ trước khi sử dụng. Mỗi một lần bắn ra kỳ thực chính là thời gian của cô. Đến lúc âm khí của cô cạn kiệt chính là lúc cô phải trở lại Minh phủ, không bao giờ có thể bước chân ra khỏi Minh phủ nửa bước, bằng không cô sẽ bị hồn phi phách tán."
Du Hân Niệm: "......"
Hoàn toàn không có chuẩn bị trước đã bị hắt vào mặt ba bốn vấn đề trọng yếu, Du Hân Niệm từ từ khôi phục lại tinh thần mới phát hiện chuyện này không đúng a: "Cô nói một lần bắn ra Nhiếp Hồn Tên sẽ hao tổn của tôi thời gian hai tháng ở nhân gian? Vậy lần trước cô làm mẫu cho tôi xem......"
"Đúng vậy." Phó Uyên Di rất thẳng thắn, "Đã hao tổn hai tháng rồi. Hai ngày nay cô hẳn là cảm thấy có chút không khỏe, nhưng không cần lo lắng, rất nhanh sẽ không sao."
"Âm khí và thời gian còn có thể lấy lại sao?"
"Không phải, chính là cô sẽ thích ứng với cảm giác không khỏe này."
Du Hân Niệm suýt chút nữa là đập nát cái điện thoại trên tay: "Phó tiểu thư! Tôi cảm thấy chuyện quan trọng như vậy, trước đó cô hẳn là nên thông báo với tôi một tiếng chứ?".
Phó Uyên Di cười nói: "Bất kể có thông báo trước hay không, cô đều phải đi lên con đường này. Nói cho cô biết chỉ càng khiến cô thêm do dự, lãng phí thời gian của cô. Giống như bây giờ vậy, cô đã lãng phí mất thời gian ba ngày rồi, cô chỉ còn không tới tháng."
Sau khi tá thi hoàn hồn đã bỏ ra một tháng tìm kiếm Tam Xuyên Linh Trượng, hiện tại lại phóng ra một mũi tên hao tổn mất hai tháng, tính gộp cả hai lần quả thực là không tới tháng.
"Cô hiện tại đang ở đâu?" Du Hân Niệm hỏi.
"Cô cứ đi làm trước đi." Phó Uyên Di cúp điện thoại.
Du Hân Niệm lúc này thực muốn quăng điện thoại: "Chết tiệt! Hồn Nguyên Ngọc cái quỷ gì chứ! Cô không cho tôi tôi làm sao chuẩn bị a!".
Sáng sớm hôm sau Du Hân Niệm còn chưa tỉnh ngủ điện thoại đã vang lên. Nàng còn đang giãy dụa trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Phó Uyên Di kia, lập tức giật mình thanh tỉnh, vội vàng tiếp điện thoại.
"Đến căn hộ của tôi." Bên kia là âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Phó Uyên Di.
"Căn hộ của cô?"
"Khách sạn M, căn hộ số ."
"Nhưng mà tôi phải đi làm."
"Xin nghỉ buổi sáng."
"......"
"Đến đây tôi đem Hồn Nguyên Ngọc cùng Nhiếp Hồn Tên đều đưa cho cô."
"......"
"Cũng sẽ đưa luôn tiền lương cho cô."
"......Chờ tôi!"
Không còn cách nào khác! Coi như là trở thành sủng vật mất rồi nhưng cũng không còn cách nào khác.
Du Hân Niệm rửa mặt xong thay quần áo thần tốc đi hướng đến khu căn hộ khách sạn M, đến căn số , đứng bên ngoài ấn chuông cửa.
"Ai đó?" Thanh âm bên trong đặc biệt âm trầm, quả thực rất phù hợp với thân phận của nàng.
Du Hân Niệm nhíu mày nâng giọng nói: "Room service."
Phó Uyên Di mở hé cửa, không ngoài dự liệu, vẫn như trước đeo kính râm. Du Hân Niệm đang muốn vào cửa, đột nhiên trên đỉnh đầu nàng xuất hiện một cái đầu bạc, ngẩng đầu liền thấy, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của Lâm Cung lơ lửng giữa không khí, đối diện nàng nở nụ cười âm trầm.
Du Hân Niệm theo bản năng lùi lại một bước.
"Chỉ có một mình nàng." Lâm Cung lơ lửng ở sau tai Phó Uyên Di nói.
"Vào đi." Phó Uyên Di mở rộng cửa ra.
Du Hân Niệm đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích. Thật sự phải tiến vào cái động bàn tơ này sao......