Tạ lão gia vừa thấy đã thất sắc, lập tức lệnh gia đinh đem mấy cái rương bên cạnh mở ra. Kết quả liên tiếp đều là rương trống không. Quả nhiên thiếu không dưới một phần ba hàng hóa.
Tạ lão gia tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nói:
“Tất cả đều trống không. Gia đinh nói gần đây không có người ra vào nhà kho. Nói cách khác, hàng hóa bị mất khi còn đặt ở sơn trang lưng chừng núi sao?”
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua, sau đó duỗi tay vào rương sờ soạng, rồi nói:
“Cũng không phải là trống không hoàn toàn.”
Mộ Dung Trường Tình đi tới nhìn, liền thấy đầu ngón tay Nghê Diệp Tâm có hạt gì đó màu trắng. Hắn nhíu nhíu mày, nói:
“Là muối?”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:
“Là muối.”
“Muối?”
Tạ lão gia càng sửng sốt, trên mặt liền biến sắc.
“Như thế nào lại là muối? Ta chưa bao giờ kinh doanh muối.”
Ở cổ đại sắt và muối là hai mặt hàng chỉ có triều đình phân phối. Muối là nhu yếu phẩm, tuy rằng bán rất có giá nhưng bình thường do quan phủ quản lý. Vì vậy tuy rằng Tạ gia kinh doanh nhiều loại hàng nhưng chưa bao giờ buôn bán muối.
Nghê Diệp Tâm chà xát ngón tay một chút.
“Chỉ sợ Tạ nhị thiếu gia phát hiện chuyện này, mới bị diệt khẩu.”
Có người đem hàng hóa để trong sơn trang ở giữa sườn núi đổi thành muối. Người kia rất rõ, hàng hóa đặt ở sơn trang đều là đồ vật chưa bán được, hơn nữa có lời đồn quỷ xuất hiện cho nên không có ai thường xuyên ở đó. Nơi đó thành nơi tốt nhất để chứa hàng bí mật.
Chỉ là hàng hóa đều để ở nơi đó, nếu đột nhiên có người phát hiện hàng hóa tăng lên không ít sẽ sinh nghi. Cho nên có người lén lút chở một ít vải vóc cùng gốm sứ đi, sau đó thay muối vào. Chờ khi thời cơ chín mùi, lại đem muối đi bán. Buôn lậu muối từ trước đến nay đều cách kiếm tiền lời nhiều vô kể.
Tạ gia là chỗ uy tín, núp bóng buôn lậu muối có thể không bị người ta phát hiện, có thể an ổn bán đi. Nhưng mà thực không khéo, gần đây vải vóc cùng đồ gốm sứ tìm được người muốn mua. Vải và đồ gốm bị thiếu không thể bổ sung trở lại được, đương nhiên cũng không có khả năng đem bán, cho nên có người động tay vào sổ sách.
Nhưng càng không khéo đó chính là Tạ nhị thiếu gia Tạ Trọng Nam xem qua sổ sách, sau đó phát hiện bí mật này. Hắn chạy đến sơn trang giữa sườn núi xem hàng hóa, lại không nghĩ đến bị người giết diệt khẩu.
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày nói:
“Nhưng còn Xà Văn Đồ Đằng là chuyện như thế nào?”
“Đại hiệp còn không nghĩ ra sao? Hung thủ cũng là người trong tổ chức dùng Xà Văn Đồ Đằng kia. Đại hiệp quên Hứa gia sao? Hứa gia cũng cấu kết mấy quan viên buôn lậu một ít đồ vật. Thử nghĩ xem hung thủ làm sao có nhiều muối như vậy, khẳng định là có người giúp, hơn nữa người giúp có thế lực rất lớn.”
Tạo phản cũng không phải nói một cái là có thể làm, cần phải có tài lực vật lực cùng nhân lực mới được. Phải âm thầm chiêu binh mãi binh mã thì tiền không thể thiếu được.
Ma giáo cũng kinh doanh để kiếm cơm, những người đó càng phải làm như vậy. Bọn họ buôn lậu muối để nhanh chóng kiếm tiền, giấu tiền để âm thầm chiêu binh mãi mã mở rộng thế lực.
Tính toán thử khẳng định có không ít người giúp bọn họ buôn lậu muối. Người có quan hệ cùng Xà Văn Đồ Đằng tuyệt đối đang ẩn nấp ở bên trong Tạ gia.
“Ta đột nhiên cảm thấy, quản gia bất quá chỉ là con dê thế tội mà thôi.”
“Vậy ngươi cảm thấy ai mới là hung thủ muốn giết người diệt khẩu.”
Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói:
“Đương nhiên là một người có thể sờ đến sổ sách, hơn nữa thân phận không có ai hoài nghi.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, tựa như không thể tưởng được, hỏi:
“Ai?”
“Ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng, một vị trí ẩn nấp tốt nha.”
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm thừa nước đục thả câu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, ý bảo Mộ Dung Trường Tình đưa lỗ tai lại gần.
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu, Nghê Diệp Tâm liền cười hắc hắc, nói:
“Chúng ta lặng lẽ quan sát, đừng rút dây động rừng. Bất quá nếu đại hiệp hôn ta một cái, ta liền nói cho nghe.”
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, bất đắc dĩ nhìn Nghê Diệp Tâm. Vẻ mặt Nghê Diệp Tâm cười thật xấu xa. Bên cạnh nhiều người như vậy, với tính cách của Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối sẽ không làm bậy.
Kỳ thật Nghê Diệp Tâm cũng không phải thật sự muốn Mộ Dung Trường Tình hôn mình, chỉ là muốn xem bộ dáng biến sắc của Mộ Dung Trường Tình. Nói thật ra, nếu Mộ Dung Trường Tình có thể đỏ mặt một chút mới tốt.
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm liền biết người này đang cố ý trêu chọc mình. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Người bên cạnh thật sự rất nhiều người, có gia đinh đang đi tới đi lui dọn dẹp mấy cái rương.
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm mặt mày hớn hở, đột nhiên cúi đầu, duỗi tay liền nắm cằm Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ nhìn Mộ Dung Trường Tình gần trong gang tấc.
“Đại... đại hiệp? Làm cái gì?”
“Không phải muốn ta hôn ngươi sao?”
Lúc này đến phiên Nghê Diệp Tâm ngây ngẩn cả người. Gương mặt hoàn mỹ làm người ta kinh diễm không thôi càng lúc càng gần…… Càng lúc càng gần…… hô hấp cũng giao nhau.... Cuối cùng……
Môi hai người dán lại cùng nhau.
Nghê Diệp Tâm sợ tới mức lông tơ toàn thân dựng ngược, hồn phách bay xa. Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt nhìn, muốn nhìn xem chung quanh có ai phát hiện hành động của bọn họ. Nhưng bởi vì hai người quá gần, cho nên Nghê Diệp Tâm chỉ có thể nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình, còn lại cái gì cũng nhìn không tới.
Nghê Diệp Tâm đã quên tuy rằng Mộ Dung đại hiệp ngạo kiều, bất quá hắn cũng luôn làm theo ý mình, đối với ánh mắt người ngoài hoàn toàn không để bụng.
Nghê Diệp Tâm cả người đều ngốc, sắc mặt lập tức đỏ bừng bừng, đôi mắt cũng trừng đến hết cỡ, sửng sốt trong một lúc. Sau đó theo bản năng Nghê Diệp Tâm liền duỗi tay muốn đẩy Mộ Dung Trường Tình ra. Chẳng qua Mộ Dung Trường Tình phản ứng nhanh hơn, lập tức nắm tay, túm người đi về phía trước.
Trong nháy mắt đó, Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy thần thái bị dọa ngốc của Nghê Diệp Tâm, lại nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng kia, nhịn không được liền cười.
Kỳ thật cũng chỉ là một cái chạm môi thực ngắn ngủi mà thôi, bất quá so với nụ hôn một giây trước kia lâu hơn rất nhiều. Lại có nhiều người bên cạnh, Nghê Diệp Tâm cảm thấy chưa bao giờ thời gian qua lâu như vậy.
Bất quá dù thời gian “rất dài” cũng chỉ là nụ hôn thuần khiết không có tiến triển gì.
Dù là như thế, Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy quá kích thích!
Mộ Dung Trường Tình cười, cúi đầu ở bên tai nói:
“Ngươi xem, có người đang nhìn chúng ta.”
Nghê Diệp Tâm tức khắc thẳng lưng, sợ quá sức nghiêng đầu nhìn, quả nhiên có gia đinh đang ở nhìn bọn họ.
Gia đinh đang dọn rương, bộ dáng choáng váng, miệng há to, tròng mắt sắp rớt xuống dưới, so với Nghê Diệp Tâm còn chịu đả kích hơn.
Mặt Nghê Diệp Tâm lập tức càng đỏ, cảm thấy quá thẹn. Nếu có thể hiện tại Nghê Diệp Tâm rất muốn làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh, sau đó nhanh chóng chạy khỏi đây.
Gia đinh sửng sốt một lúc, sau đó mới tiếp tục dọn cái rương đi, gương mặt cũng đỏ.
Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi, rất muốn tát Mộ Dung Trường Tình một cái. Bất quá cái tát đó tuyệt đối sẽ không chạm được vào Mộ Dung Trường Tình vì hắn sẽ né tránh rất nhanh.
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm lộ ra loại thần sắc này, nhịn không được liền khẽ cười.
“Hiện tại ngươi vừa lòng chưa? Nói đi.”
“……”
Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không hài lòng! Giống như tự mình chui vào bẫy của mình. Lần này dùng ấm trà nấu sủi cảo, có khổ nói không nên lời.
Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cùng ta tới đây.”
Mộ Dung Trường Tình lập tức đi theo Nghê Diệp Tâm ra ngoài.
“Còn có người khác tiếp xúc sổ sách. Trước khi Tạ lão gia xem sổ sách và sau đó đều có tiếp xúc qua.”
“Ai?”
Mộ Dung Trường Tình cau mày hỏi.
“Đương nhiên là người bên cạnh Tạ lão gia, nha hoàn kia.”
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt.
Nghê Diệp Tâm nói tiếp:
“Chúng ta đều đã gặp qua. Người đã cùng nhị phu nhân đấu đá, nhị phu nhân hoàn toàn không phải đối thủ của nàng. Vừa thấy đã biết là người đặc biệt khôn khéo, có tâm kế.”
“Là nàng ta?”
Mộ Dung Trường Tình tựa như cảm thấy có điểm không thể tưởng tượng, bất quá suy nghĩ một chút lại có lý. Nha hoàn kia luôn bên cạnh Tạ lão gia, khi quản gia đưa sổ sách tới, quản gia đều đem sổ sách giao cho nha hoàn liền rời đi. Mà Tạ lão gia xem qua hết sổ sách cũng sẽ giao cho nha hoàn chuyển giao tới quản gia.
Tất cả sổ sách đều qua tay nha hoàn kia.
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày nói:
“Một nha hoàn sao buôn lậu nhiều muối như vậy?”
“Chúng ta phải điều tra nha hoàn này.”
Nghê Diệp Tâm nói Trì Long cùng Triệu Doãn đi giám sát nha hoàn kia, sau đó cùng Mộ Dung Trường Tình đi tìm mấy người hầu Tạ gia hỏi thăm.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy một gia đinh đi tới, liền chạy tới dò hỏi.
Nhưng Nghê Diệp Tâm lại phát hiện, gia đinh này mặt đỏ bừng, nhìn mình với ánh mắt thực không thích hợp nha.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, cảm thấy không thể hiểu được. Gia đinh nhìn Nghê Diệp Tâm, mất tự nhiên nói:
“Đại... đại nhân…… Vị đại nhân này, ngài có chuyện gì sao?”
Một gia đinh cường tráng đột nhiên ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói không ra lời, Nghê Diệp Tâm có chút phát ngốc.
Ta sao không biết mình có mị lực lớn như vậy!
Mộ Dung Trường Tình vừa thấy đột nhiên sắc mặt không tốt, liền đi tới, sau đó đứng ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm hồ nghi nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nhìn thoáng qua gia đinh kia, tức khắc hối hận.
Thì ra chính là gia đinh vừa rồi nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình hôn Nghê Diệp Tâm. Lúc ấy gia đinh mặt đỏ như trái cà chua chín, hiện tại đột nhiên bị Nghê Diệp Tâm chặn muốn hỏi sự tình, càng không được tự nhiên mặt lại đỏ bừng.
Nghê Diệp Tâm thật là hối hận nhưng đã chặn người lại rồi, không hỏi càng cảm thấy không thích hợp hơn, giống như cố ý tìm người đến hăm dọa. Nghê Diệp Tâm đành phải căng da đầu, nói:
“Cho ta hỏi ngươi chút chuyện. Ngươi có biết nha hoàn bên cạnh Tạ lão gia không?”
Nghê Diệp Tâm cũng chưa tả bộ dáng, gia đinh đã liên tục gật đầu.
“Có, có biết!”
Nha hoàn tên Ánh Hồng, là nha hoàn duy nhất hầu hạ Tạ lão gia, đi theo Tạ lão gia cũng rất nhiều năm.
Ánh Hồng lớn lên xinh đẹp, hơn nữa lanh lợi, lại có nói chuyện ngọt ngào, trong Tạ gia không ít gia đinh ái mộ nàng. Bất quá mọi người đều biết, tầm mắt của nàng cũng rất cao. Nàng thích Tạ lão gia, bằng không cũng sẽ không chịu đi lấy chồng.
Nhưng mà Tạ lão gia đã cưới hai phu nhân, căn bản không có ý cưới tiểu thiếp, chỉ lưu lại Ánh Hồng bên người mà thôi.
Nhị phu nhân rất chán ghét Ánh Hồng. Nhị phu nhân quả thực xem nàng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Sợ nàng bò lên giường Tạ lão gia, sinh cho Tạ lão gia đứa con trai, cho nên nhị phu nhân cực kỳ không thích Ánh Hồng, có cơ hội sẽ làm khó dễ nàng.
Nhưng đại phu nhân thì khác, đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì. Rốt cuộc Tạ lão gia đã cưới một người, lại cưới thêm một người cũng không phải là chuyện gì quá kinh ngạc.
“Ánh Hồng vào Tạ gia khi nào?”
Gia đinh nghĩ nghĩ, nói:
“Đại khái bảy tám năm trước, là Đại phu nhân mua về.”
“Đại phu nhân mua về?”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
Gia đinh gật đầu.
Đại phu nhân mất con liền buồn bực không vui. Dù thích nhị thiếu gia nhưng đó cũng không phải con ruột mình. Chỉ tiếc thân thể đại phu nhân không tốt, đã dùng nhiều thuốc cho có con cũng không kết quả. Sau đó có một lần đi miếu thắp hương đã gặp Ánh Hồng.
Ánh Hồng là đứa bé có hoàn cảnh đáng thương. Tuy còn nhỏ nhưng thực lanh lợi hoạt bát. Đại phu nhân rất thích nàng, nhất thời mềm lòng liền đem nàng mang về nhà.
Lúc ấy bên cạnh nhị phu nhân có nha hoàn xuất giá, đại phu nhân liền muốn đem Ánh Hồng thế vào. Nhưng nhị phu nhân cảm thấy đại phu nhân an bài tai mắt, cho nên không chịu thu Ánh Hồng.
Tạ lão gia cũng cảm thấy Ánh Hồng thực đáng thương, dứt khoát thu làm nha hoàn thân cận.
Ánh Hồng không có thân nhân, ngày lễ ngày Tết cũng sẽ không về quê, gần như chưa từng rời khỏi Tạ gia. Cho nên nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh Tạ lão gia, cũng hầu hạ Tạ lão gia rất chu đáo.
Gia đinh nói không ít về Ánh Hồng. Xem ra gia đinh này cũng rất thích Ánh Hồng.