Sau khi nghe ngóng xong rồi, Mộ Dung Trường Tình liền túm Nghê Diệp Tâm đi.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Nha hoàn kia tên Ánh Hồng?”
Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, nói:
“Ta đột nhiên cảm thấy sự tình lại không đơn giản.”
“Sao nói như thế?”
“Đại hiệp cũng thấy quản gia tham tiền, đó là bởi vì hắn muốn của hồi môn cho con gái, hắn có lý do. Mà Ánh Hồng tham nhiều tiền như vậy là muốn làm cái gì? Nàng cũng không rời khỏi Tạ gia, cũng không về quê. Nàng xài như thế nào? Nào có người chỉ kiếm tiền không tiêu tiền? Nàng làm như vậy mục đích là gì?”
Nghê Diệp Tâm nói ra, Mộ Dung Trường Tình cũng cảm thấy kỳ quặc.
Nghê Diệp Tâm xoay chuyển tròng mắt.
“Xem ra ngoài Ánh Hồng, Trì Long cùng Triệu Doãn còn phải theo dõi đại phu nhân.”
“Đại phu nhân? Ngươi hoài nghi đại phu nhân?”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Gia đinh nói Ánh Hồng là do đại phu nhân mang về.”
Đại phu nhân thoạt nhìn rất có gia giáo, hơn nữa tính cách không nóng không lạnh, làm việc không dễ dàng phát giận, đối với Tạ nhị thiếu gia cũng rất tốt. Một người như vậy thật sự không giống người xấu.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Bởi vậy, ta đột nhiên muốn biết nguyên nhân Tạ đại thiếu gia chết nhiều năm trước.”
Tạ lão gia cùng đại phu nhân đều rất yêu thương đứa con trai này. Tạ đại thiếu gia từ tiểu liền đặc biệt thông minh, lớn lên đáng yêu lại hiểu chuyện. Tuy còn nhỏ tuổi đã có thể biết được không ít chữ, làm mọi người hâm mộ Tạ lão gia.
Nhưng Tạ đại thiếu gia bốn tuổi đột nhiên mất tích, bị phát hiện chết trong giếng cạn. Hung thủ là một nha hoàn trong Tạ gia. Chuyện này tuy rằng người trong thị trấn đều biết nhưng đại đa số đều là nghe truyền miệng nên đã thay đổi tình tiết không ít, còn thành liên quan đến quỷ thần.
Gần nửa đêm, Nghê Diệp Tâm phân phó Trì Long và Triệu Doãn chú ý Ánh Hồng cùng đại phu nhân, sau đó cùng Mộ Dung Trường Tình đến nha môn.
Quan sai bị hỏi chuyện nhiều năm trước liền có điểm phát ngốc. Đa số quan sai đều đến chỗ này chỉ mới mấy năm, cũng không biết rõ chuyện khi đó. Quan sai nhanh chóng nói:
“Đại nhân, ngài chờ một chút, Ngỗ tác có lẽ biết.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, chờ quan sai đi tìm Ngỗ tác tới.
Ngỗ tác là một vị khá lớn tuổi. Bị hỏi chuyện nhiều năm trước ông cẩn thận nhớ lại, sau đó gật đầu, nói:
“Thưa đại nhân, nhớ rõ.”
Nghê Diệp Tâm lập tức hỏi:
“Lúc ấy thi thể Tạ đại thiếu gia là ngài nghiệm sao?”
Lão Ngỗ tác lắc đầu, nói:
“Không phải. Không có thi thể, trước nay không ai nghiệm thi qua.”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, kinh ngạc nói:
“Không có thi thể?”
Lão Ngỗ tác gật gật đầu.
Năm đó Tạ gia tìm không thấy đại thiếu gia, chạy đến quan phủ báo quan. Quan sai đều chạy đi tìm người, nhưng cũng không tìm được.
Rất nhiều ngày sau, có người phát hiện trong giếng cạn Tạ gia có cái gì đó.
Bởi vì giếng cạn này ở nơi vốn dĩ không ai ở, tương đối hẻo lánh, cho nên ngày thường cũng không có người đi lại.
Quan sai lập tức xuống giếng cạn xem tình huống.
Khi đi xuống là có thể ngửi một mùi hôi, lại còn có mùi tanh. Quan sai cầm đèn lồng, chậm rãi đi xuống, dùng đèn lồng chiếu sáng giếng cạn. Bên trong có không ít vết máu, đã biến thành màu đen, thoạt nhìn âm trầm cực kỳ khủng bố.
“Chúng ta liền đến bên cạnh giếng. Quan sai ở bên trong kêu ra, chúng ta chỉ có thể nghe được giống âm thanh quỷ khóc, không phải rất rõ ràng, lại là buổi tối khiến mọi người sợ hãi. Sau đó quan sai bên trong giật dây thừng kêu chúng ta kéo lên.”
Quan sai kia lên xách theo một bộ quần áo trẻ con rách tung toé dính đầy vết máu, còn có một đôi giày. Mọi người nhìn thấy vài thứ kia, sợ tới mức chân đều mềm nhũn.
“Lúc ấy không có tìm được thi thể ở trong giếng cạn nhưng bên trong có rất nhiều máu, có quần áo rách. Quan sai nói chỉ sợ là Tạ đại thiếu gia thật sự đã chết.”
“Chưa thấy được thi thể, sao nói đã chết?”
“Ở đây là địa phương nhỏ, không có nhiều kinh nghiệm. Lúc ấy quan sai từ dưới lên, vẻ mặt thái sắc, hắn nói phía dưới tối không thấy rõ năm ngón tay, có nhiều sâu bọ đặc biệt đáng sợ. Tạ đại thiếu gia mới bốn tuổi, ngã xuống sâu như vậy chỉ sợ bị sâu gặm thi thể không còn.”
Lão Ngỗ tác kể, cũng nhịn không được run lập cập, tựa như còn cảm thấy sợ.
Sắc trời tối đen như mực, trong khách điếm cũng không có âm thanh gì. Phòng cũng không có đốt đèn, Triệu Nguyên Kính nhìn người trẻ tuổi đứng ở trước mặt, chờ hắn mở miệng nói chuyện.
Người trẻ tuổi đứng yên thật lâu, tựa như chìm vào hồi ức, trên mặt lộ ra sợ hãi cùng thống khổ.
Bờ môi của hắn run run, vốn dĩ hồng hào thực mau liền biến thành thâm tím.
Triệu Nguyên Kính nhìn mà đau lòng vươn tay tới, nhẹ nhàng cầm tay Mộ Dung Tạ.
Mộ Dung Tạ giật mình một cái, giống như bừng tỉnh từ ác mộng. Trong lòng Triệu Nguyên Kính đột nhiên có một cảm giác dị thường. Hắn không hy vọng nhìn thấy bộ dáng Mộ Dung Tạ yếu ớt. Hắn muốn bảo hộ người này, muốn ôm vào trong ngực cẩn thận che chở, thậm chí muốn……
Triệu Nguyên Kính bị ý niệm của mình làm cho sửng sốt. Hắn không biết mình như sao có một ý niệm như vậy. Hắn cảm thấy mình thật là điên rồi, lại có ý tưởng muốn chiếm hữu Mộ Dung Tạ.
Triệu Nguyên Kính nhịn không được duỗi tay đè huyệt Thái Dương.
Mộ Dung Tạ chính là con nuôi của bằng hữu tốt nhất của mình, lại nhỏ hơn mình hai mươi tuổi. Hắn cảm thấy mình quả nhiên là điên rồi……
Triệu Nguyên Kính không có mở miệng nói chuyện, hắn sợ Mộ Dung Tạ phát hiện mình miên man suy nghĩ cái gì.
Rốt cuộc Mộ Dung Tạ mở miệng, giọng có chút run run.
“Ta... lúc ấy còn rất nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu……”
Mộ Dung Tạ khi đó chỉ có bốn tuổi, tuy rằng hiểu chuyện nhưng kỳ thật cũng chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm lòng nghĩ như thế nào thì làm như thế ấy.
Có một ngày vào ban đêm, Mộ Dung Tạ đột nhiên bị doạ tỉnh. Trong khi hắn còn mơ mơ màng màng, đã bị một đôi tay vừa mềm vừa ấm ôm đi, ném vào một cái giếng cạn.
Khi hắn lại đã nằm ở đáy giếng cạn, cả người đều đau, chân bị gãy, tay cũng bị gãy. Hắn cảm giác mình thực lạnh, chỉ có máu đang tuôn chảy trên người là ấm.
Tiếng gió thổi hu hu làm hắn sợ hãi, sợ tới mức khóc lóc, nhưng hắn khóc không ra tiếng, bởi vì bị thương quá nặng, chỉ là khụt khịt không ngừng.
Mộ Dung Tạ run run một chút, tựa như không đứng được, rốt cuộc ngồi ở mép giường, nói:
“Ta lúc ấy sợ hãi cực kỳ, ta không dám ngủ, dùng hết toàn lực cầu cứu. Ta gọi mẫu thân, muốn mẫu thân cứu ta ra ngoài……”
Dù Mộ Dung Tạ đã trưởng thành, cũng vĩnh viễn quên không được tình cảnh năm đó.
Hắn không biết mình nằm ở giếng cạn bao lâu, thân thể càng ngày càng lạnh, ý thức càng lúc càng mờ nhạt..…
Ở thời điểm Mộ Dung Tạ cho rằng mình sẽ chết, lại nghe được âm thanh phía trên miệng giếng cạn, tựa như có người đi ngang qua nơi này.
“Lúc ấy cho rằng mình được cứu rồi, ta lớn tiếng kêu cứu, nhưng ta thật sự không có sức lực, một chút âm thanh cũng không phát ra được. Ta trợn mắt nhìn miệng giếng, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, mà ta lại nghe một giọng nói quen thuộc……”
Đó là giọng một nữ nhân, ôn nhu cực kỳ, giống như vô số lần dỗ dành cho hắn ngủ.
Bởi vì giếng quá sâu, Mộ Dung Tạ nghe được rất mơ hồ, thậm chí âm thanh đã vặn vẹo. Nhưng hắn biết mẫu thân ở trên.
Mộ Dung Tạ cười một tiếng, nhưng nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Mộ Dung Tạ nghe được giọng mẫu thân khóc thút thít.
“Không nên trách mẫu thân. Con là con duy nhất của ta, nhưng mà…… Nhưng mà ta không có cách nào khác, ta đốt tiền giấy cho con, kiếp sau đầu thai chỗ tốt đi!”
Mộ Dung Tạ nói tới đây hốc mắt đã đỏ, tầm mắt bị nước mắt làm mơ hồ, cái gì cũng thấy không rõ.
Triệu Nguyên Kính nắm tay hắn, cảm giác được rõ ràng Mộ Dung biến lạnh, còn không ngừng run rẩy.
Mộ Dung Tạ hít sâu mấy hơi, tựa như muốn điều chỉnh trạng thái.
Triệu Nguyên Kính thấp giọng kêu hắn hai lần, nhưng Mộ Dung Tạ giống như hoàn toàn không nghe thấy. Ánh mắt hắn có chút trống rỗng.
Triệu Nguyên Kính cố gượng ngồi dậy. Hắn cảm giác vết thương phía sau lưng lại bị xé nứt ra. Rất đau, nhưng so với đau đớn mà đứa kia đã chịu đựng sợ là thua xa.
Triệu Nguyên Kính ngồi dậy, dùng hai tay ôm Mộ Dung Tạ vào trong lòng ngực.
Mộ Dung Tạ dựa vào Triệu Nguyên Kính, cảm giác có được một chút an tâm. Khi ở trong giếng cạn tối tăm, Mộ Dung Tạ vẫn luôn ảo tưởng sẽ có một người ôm ấp đem hắn đi ra ngoài.
Khi hắn nghe được lời kia rồi hắn tuyệt vọng.
Đây mới là ác quỷ thật sự.
Ác quỷ lại là mẫu thân……
Mộ Dung Tạ không rõ, mẫu thân vì cái gì muốn giết hắn. Hắn không phải con duy nhất của bà sao?
Một buổi tối, đôi tay kia dỗ dành hắn đi vào giấc ngủ, nhưng mà cũng đôi tay ấy lại đem hắn ném xuống vực sâu không đáy.
Triệu Nguyên Kính nhìn không tới, nhưng hắn nghe được người trẻ tuổi trong lòng ngực đang khụt khịt, hô hấp cực kỳ không quy luật. Trên vai hắn chậm rãi bị thấm ướt……
Nhưng còn may có người vừa vặn đi ngang qua, cứu hắn lên. Người này chính là Mộ Dung Yên.
Lúc ấy Mộ Dung Tạ thoi thóp, khi nghe mẫu thân nói những lời đó thời đã không còn ý chí sinh tồn. Nhưng Mộ Dung Yên võ công cực cao, đã nghe được tiếng hít thở mỏng manh trong giếng cạn. Mộ Dung Yên nhảy xuống giếng cạn, đem đứa bé mang đi, cứu đứa bé một mạng.
Cả đời Mộ Dung Tạ cũng không quên cảm giác lúc ấy. Có một bàn tay ấm áp ôm ấp mình, ở bên tai mình nói "không có việc gì", không ngừng an ủi hắn.
Thật giống như……
Hiện tại……
Triệu Nguyên Kính không màng sau lưng bị thương nặng, vẫn ôm hắn vào trong ngực, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng, ôn nhu nói:
“Không có việc gì, đừng nghĩ, cái gì cũng đừng nghĩ. Ta có thể bảo hộ ngươi. Ta sẽ không cho ngươi chịu một chút tổn thương nào nữa.”
Mộ Dung Tạ có một ít hoảng hốt, cảm giác Triệu Nguyên Kính cùng nghĩa phụ cực kỳ giống, cực kỳ giống……
Ấm áp này thật sự làm hắn tham luyến không thôi.
Mộ Dung Tạ cũng duỗi tay cũng ôm lấy Triệu Nguyên Kính. Chỉ là hắn mới vừa duỗi ra tay, liền đụng phải vết thương phía sau lưng của Triệu Nguyên Kính.
Triệu Nguyên Kính đau đến giật mình một cái. Nhưng hắn cũng không để ý cái này, ngược lại ôm càng chặt. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một giấc mộng hoang đường, hình như đã từng gặm nhấm qua đôi môi của Mộ Dung Tạ. Ý nghĩ này làm cho trong lòng hắn phát ngứa ngáy, rất muốn cúi đầu xác nhận.
Triệu Nguyên Kính rũ mắt nhìn Mộ Dung Tạ dựa vào vai mình. Hắn nhịn không được duỗi tay sờ lên sườn cổ, chậm rãi hướng lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mộ Dung Tạ. Cái loại cảm giác này quả thực làm hắn yêu thích không muốn buông tay.
Mộ Dung Tạ bị sờ có chút ngứa, lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi tay Triệu Nguyên Kính. Nhưng hắn ngửa đầu, còn dùng gương mặt cọ cọ tay Triệu Nguyên Kính, hành động này quả thực giống như là đang đốt lửa.
Triệu Nguyên Kính nhìn có chút si mê. Hắn cùng Mộ Dung Tạ khoảng cách đã rất gần, nếu lại gần một chút……
Triệu Nguyên Kính nghĩ như vậy, nhịn không được liền cúi đầu. Chỉ là hơi hơi cúi đầu, bờ môi của hắn lập tức liền đè lên cánh môi của Mộ Dung Tạ.
Mộ Dung Tạ bị dọa, há miệng, tựa như muốn nói, liền cảm giác có một cái gì đó chui vào khoang miệng.
Loại cảm giác này quá kỳ quái, Mộ Dung Tạ mở to hai mắt, muốn tránh Triệu Nguyên Kính. Có lẽ là kinh hách quá lớn, cho nên Mộ Dung Tạ không thể chuyển động. Lưỡi hắn chỉ lo trốn tránh lưỡi Triệu Nguyên Kính mà hoàn toàn quên đẩy Triệu Nguyên Kính ra.
Hắn dứt khoát nhẹ nhàng vuốt ve trấn an Mộ Dung Tạ. Sau đó ôn nhu khiêu khích người không hề có kinh nghiệm như Mộ Dung Tạ.
Mộ Dung Tạ hừ một tiếng, cũng không có một chút năng lực chống đỡ.
Hiện tại Mộ Dung Tạ chỉ biết thở dốc, vốn dĩ thân thể cứng đờ đã trở nên mềm nhũn, trong đầu trống rỗng, cũng không thể nghĩ được gì.
Triệu Nguyên Kính thật sự rất muốn chiếm hữu người thanh niên này.
Thời điểm Triệu Nguyên Kính buông ra, Mộ Dung Tạ không có một chút sức lực cả người đều vô lực, thở hổn hển. Lúc này hắn mới phát hiện mình bị Triệu Nguyên Kính đè ở trên giường.
Bọn họ có tư thế quá ái muội. Tuy rằng hắn chưa từng cùng ai làm chuyện như vậy, nhưng Mộ Dung Tạ cũng phát giác, bọn họ như vậy là quá mức thân mật.
Mộ Dung Tạ hoàn toàn không biết sao biến thành như vậy, trong lòng hắn hoảng loạn cực kỳ, rồi lại thấy không chán ghét như vậy.
Mộ Dung Tạ biết Triệu Nguyên Kính từ lâu. Hắn nghe nghĩa phụ nhắc qua. Người trong giang hồ thực kiêng kị lui tới cùng triều đình, càng đừng nói Triệu Nguyên Kính là Vương gia. Nhưng nghĩa phụ cùng hắn là bằng hữu, bằng hữu rất tốt.
Mộ Dung Tạ trước kia đã nghĩ, một vị Vương gia nói không chừng cũng giống nghĩa phụ.
Bất quá Mộ Dung Yên và Triệu Nguyên Kính không giống nhau. Tính tình Mộ Dung Yên trầm lặng, mà Triệu Nguyên Kính không phải. Triệu Nguyên Kính sinh ra ở hoàng gia, hắn đã quen che giấu cảm xúc. Trên mặt luôn mang mặt nạ không ai nhìn rõ.
Trước kia Mộ Dung Tạ rất muốn gặp vị Vương gia này một lần. Hắn rất chán ghét Triệu Nguyên Kính. Bởi vì Triệu Nguyên Kính hại chết nghĩa phụ.
Dù Mộ Dung Tạ biết Mộ Dung Yên chết không thể trách Triệu Nguyên Kính, nhưng theo bản năng vẫn chán ghét hắn.
Nhưng mà hiện tại, Mộ Dung Tạ hoàn toàn không chán ghét Triệu Nguyên Kính hôn hắn. Hắn có chút tham luyến ôm ấp của Triệu Nguyên Kính. Cái loại cảm giác này làm tim hắn đập thực nhanh.
Triệu Nguyên Kính nhìn ánh mắt Mộ Dung Tạ mê mang, lúc này mới phát hiện mình làm cái gì. Triệu Nguyên Kính muốn buông ra nhưng Mộ Dung Tạ còn túm tay áo hắn.
“Ta vừa mới……”
Giọng nói này làm Mộ Dung Tạ bừng tỉnh, hai má đỏ ửng, bi thương vừa rồi đã không thấy.
Triệu Nguyên Kính ngẩn ra. Hắn thích nhìn người trẻ tuổi này kinh hoảng thất thố, thậm chí có chút ngượng ngùng. Hắn cũng muốn nhìn thấy bộ dáng người trẻ tuổi này hai mắt đẫm lệ, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì thương tâm sợ hãi mà rơi nước mắt.
Triệu Nguyên Kính nói đến một nửa đã thu trở về. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve má Mộ Dung Tạ.
“Đứa nhỏ này, ở lại bên cạnh ta đi.”
Mộ Dung Tạ mê mang chớp chớp mắt, nói:
“Ở bên cạnh ngươi làm cái gì?”
Triệu Nguyên Kính cười nhẹ một tiếng, ôn nhu hôn trán Mộ Dung Tạ một cái, rồi nói:
“Ta sẽ bảo hộ ngươi, cho ngươi vui vẻ, làm người của ta thôi.”
Mộ Dung Tạ nghe được sửng sốt, kinh ngạc nói:
“Ngươi là bằng hữu của nghĩa phụ. ”
Triệu Nguyên Kính chính là bằng hữu của nghĩa phụ, rõ ràng là trưởng bối.
Triệu Nguyên Kính lại cười, nói:
“Đứa nhỏ này, không thích chuyện vừa rồi ta làm sao?”
Mộ Dung Tạ sửng sốt một hồi. Vẻ mặt của hắn nhìn rất thành thật, làm Triệu Nguyên Kính nhìn đến hô hấp đều dồn dập.
Mộ Dung Tạ lẩm bẩm nói:
“Thích…… Thực thích……”
“Ngươi chịu khổ nhiều rồi, về sau để ta bảo hộ ngươi, được không?”
Mộ Dung Tạ cười một tiếng, duỗi tay vỗ vào lưng Triệu Nguyên Kính, liền nghe được Triệu Nguyên Kính hút khí.
Mộ Dung Tạ nói:
“Ngươi mới vừa bị ta đâm một dao, còn muốn bảo hộ ta?”
Triệu Nguyên Kính nắm tay hắn, kéo đến bên miệng hôn một chút. Mộ Dung Tạ đột nhiên liền đỏ mặt, cũng không dám nhìn vào mắt Triệu Nguyên Kính.
Triệu Nguyên Kính cười nói:
“Võ công ta đã không được như xưa, đánh không lại ngươi. Bất quá muốn giết người cũng không nhất thiết phải có võ công cao mới có thể làm được.”
“Ta phải làm chuyện ngươi cũng làm không được.”
Triệu Nguyên Kính nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Mộ Dung Tạ đã từ dưới thân chui ra ngoài, xoay người xuống giường.
Mộ Dung Tạ có chút ngượng ngùng sửa sang lại quần áo một chút.
“Ta phải đi.”
“Chờ một chút! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Báo thù, tất nhiên là báo thù. Ta phải báo thù cho nghĩa phụ.”
Triệu Nguyên Kính muốn duỗi tay giữ chặt Mộ Dung Tạ, bất quá Mộ Dung Tạ đi thật mau.
“Chuyện Xà Văn Đồ Đằng, ngươi không cần lo. Ta không muốn kéo ngươi xuống nước.”
Triệu Nguyên Kính sốt ruột, đỡ mép giường đứng lên. Nhưng ngẩng đầu nhìn thì Mộ Dung Tạ đã rời đi. Trong phòng cũng không có thân ảnh, trống không.