Bản tiểu thư hôm nay được nghỉ, ở nhà một mình. Đời cứ gọi là tươi đẹp đi, bố được lấy lương, thưởng nóng ta k đút lợn, ta sướng, lâu lắm rồi chưa có tiền tiêu vặt.Nhà ta chả giàu có gì, bố mẹ làm giáo viên, lương ba cọc ba đồng, chả dạy thêm được tí gì nên cũng ngèo. Má mì ta dạy toán, cớ sao ta lại dốt toán? Thiên a? Người bất công vừa vừa phải phải thôi chứ!
Sắp kiểm tra cuối năm rồi, chỉ ngày nữa thôi, rất muốn hỏi ông trời học làm sao cho kịp?
Lại nói đến hắn, nghĩ thầm bao lần, mong hắn từ bi cho ta ít thông minh
Nhưng trời sinh hắn keo kiệt, bủn xỉn, ki bo, chả cho ta cái gì cả. Lại còn lúc ta hỏi xin chiều hôm qua, làm câu: Mày đào não ta mà lấy
Ta điên người, đè hắn ra đạp đầu hắn thật. Chả hiểu sau, hắn quát lên: Mày điên à? Làm gì thế???
Đắng lòng, ngồi tự kỉ hết buổi.
Thế là vào sáng nay, trời xanh xanh, mây trắng trắng, nắng vàng vàng, có một con bé mặt ngu ngu ngồi ở bệ cửa vừa cắn bút vừa học bài. Khổ thân cái bút, nát bét cả nắp T.T
Trong khi đó, ở một nơi nào đó, cách nhà ta có nhà, hắn ta đang nhởn nhơ lên phây tán gái
Ặc ặc - đến em Min nhà ta nó cũng buồn nôn
Vâng, Min là chó, chó cái.
Nói thế thoi, ta ngốc nhưng không phải là quá ngốc, ít nhất cũng tự biết bảo vệ mình, chửi lại khi chúng nó chửi mình.
Đầu đuôi câu chuyện nó như sau: Chiều qua lên lớp, có một thằng cùng lớp nó chuyên trêu ta, ta điên lên, chửi cho nó một trận. Đại loại là đò mất dạy, tên vô học, thằng vô lại...vân vân
Nó im re, chả dám ho he nửa tiếng.
Ta tự đắc, cảm thấy mình thật là to lớn, vĩ đại
Bọn cùng lớp xì xào, loáng thoáng hình như là tên đó nó thích ta nên mới để yên cho ta bắt nạt. Ta cũng kệ. Dù sao, ta cũng chả thích nó. Mà nó trêu ta chứ có thích ta đâu. Bọn nói láo! À phi!
Đừng tưởng ta hiền mà dễ bắt nạt
À mà hơi lạc đề roài. Lại bàn về việc ta học dốt.
Ta lên fb, hỏi hắn: Mày học kiểu gì mà giỏi toán thế hả con?
Nó trả lời: Cái này nó thuộc về trời sinh rồi mày ạ
- Mày dạy tao một ít được không? Sắp thì, tao sợ điểm toán dưới mẹ đập chết
- Umh, để xem lòng thành kính của mày thế nào đã!
- Tao cho mày chép môn địa được không? Tao học khá môn địa _ ta 'dụ dỗ' hắn
- Ừ, được. Từ mai hết tiết năm ở lại ' tao dạy cho
- Thánh kìu, thánh kìu.
- Nhớ cho tao chép địa
- Bố biết rồi; tự nhiên tao thấy mày tốt bụng cực ý Minh ạ
- Tao biết, tao biết. Thôi nhá, tao đi LOL đây
Hết cuộc trò chuyện
Ta nghĩ rằng mình thật sự thành công, kiểu này ta đỡ sợ toán rồi, hehe
Ông trời ơi, cháu rất là quý ông nha, ông hôm nay rất là đẹp trai nha.
Này bạn Minh thân mến! Nghĩ gì! Tao mà cho mày xem bài á? Tao thề, nếu mà tao cho mày xem bài, đảm bảo Mr.Ông trời thân yêu đập mặt xuống đất
( Đến đoạn lời của Minh)
Con bé dốt toán này! Tao cầu mong mày dốt nó vừa thôi không thì khổ tao lắm! Nhanh tiến bộ nhé!
Mà mày biết tại sao tao lại đồng ý dạy cho mày không? Không phải chỉ riêng chép địa đâu. Vì môn đấy tao thừa sức. Mà là vì tao thấy hứng thú với mày. Biểu hiện cho tốt vào, đừng để tao chờ mất công. Có khi tao còn thích mày ấy chứ?!? Này, mày không cần phải nói dối tao đâu, tao biết thừa mày sẽ không cho tao chép môn địa. Chắc chắn là như thế!
-------------------------------------Bình thường trở lại- Lời của tác giả------------------------------
Lâu lâu sau này, khi nghĩ lại đoạn thời gian này, cả đứa đều phì cười. Tất nhiên nó là chuyện của tương lai. Đừng bận tâm nhé