Đúng như lời hẹn, hôm nay ta sẽ ở lại học với hắn. Dù gì cũng là buổi học đầu tiên nên cảm giác nó cũng sao sao ýTrong giờ chả tập trung được cái gì cả ; mọi hôm giờ ra chơi còn lang thang đi nói chúng nó với bóp 'vòng ' con trai trong lớp, hôm nay cũng mặc kệ, ngồi đần mặt ra
Vài đứa còn tranh thủ trêu ta đang tương tư nữa chứ.
Giờ Toán thần thánh đến rồi, ta có chút sợ nha, không biết cô có gọi ta lên bảng không nữa?
Số phận trêu ngươi, thể loại 'Ghét của nào trời trao của nấy' chữ của cô Toán làm tan nát trái tim 'lon lớt' của ta: Em Thu lên bảng!
Ôi sao giọng nói của cô hiện giờ nó lại rõ ràng, đanh thép đến thế!
Đề bài cô cho là: So sánh phân số
^+ / ^+ và ^+ / ^+
Ta đây bài bình thường còn không làm được huống chi là bài này.
Ta đứng đực mặt ra trên bục giảng, cố gắng nghĩ cách giải nhưng vẫn lực bất tòng tâm. Thỉnh thoảng có lóe trong đầu cách làm nhưng rồi lại quên mất
Bên dưới đã có một số tiếng cười nhỏ
Mặt cô cau có, đuổi ta về chỗ.
Nhục cái mặt chưa?
Tự dưng ta lại thấy một cỗ quyết tâm phừng phừng cháy trong người, rằng ta phải được điểm toán kì thi cuối năm này. Lúc đấy, xem ai còn cười được ta?
Ta quay xuống, lướt nhìn qua hắn, hắn cũng nhìn lại ta nha. Hắn nở nụ cười xấu xa, ta biết nó sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Cái khuôn mặt hại nước hại dân, nghiêng nước nghiêng thùng!
Không vì hắn dạy toán cho ta thì ta đã nhanh chóng đập nát bản mặt của hắn rồi. Ta rất ghen tỵ, sao hắn lại xinh hơn ta nhỉ? Bực mình quá ta ngồi lẩm bẩm: Thằng chết dẫm, chết dí, chết bẹp, chết nát, chết...đủ kiểu.
Cuối cùng thì cũng hết tiết buổi học. Đợi chúng nó về hết, hắn mới bật lại điện lên, ta lục cặp lấy sách vở
Bạn Minh thân iu bát đầu ra đề bài
Ta ngồi ở dưới ngắm.
Eo ơi! Đẹp trai dã man!
Này nhé, hắn đứng nghiêng người với ta, mũi cao, lông mi cong vút, da thì siêu trắng! Hại ta suýt nữa thì chảy máu mũi.
Ừ thì không phun máu, nhưng mà cái nước gì đấy chảy từ trong miệng cứ rớt ra.
Ta đính chính nhé: TA LÀ SẮC NỮ!!!
Ta có cảm giác hắn nhìn chằm chằm ta với vẻ mặt khinh bỉ, đúng thôi, ta cũng đang tự khinh bỉ chính mình mà! E hèm, trở lại bình thường thôi!
Lão nương tự tát mình mấy cái
Cách...cách...tiếng gõ bẳng vang lên, kéo ta từ trên mây xuống. Ta ai oán, kéo nhẹ thôi, đau hết mông ta rồi.
Giọng hắn đều đều: Mày giải thử bài này cho tao xem.
Ta mới liếc lên bảng, bài hình rắc rối dài loằng ngoằng lù lù trước mắt, lục cục vẽ hình. Đang làm ngon ơ ý a ý b, sang ý c tự nhiên lại tắc tịt.
Hắn cốc đầu ta: Có cái bài này mà không làm được
Ta vừa bĩu môi vừa bao biện: Tai nó khó, tao chưa làm bao giờ.
Lại ăn thêm quả cốc nữa: Phải làm thế này...thế này...
Ta lặng lẽ ngồi nghe, lặng lẽ ngồi ngắm hắn, này, chỉ thỉnh thoảng mới ngắm thôi.
Thấy ta không để ý, hắn rống lên mắng ta: Mày hiểu chưa? Chú ý vào bài cho tao nhờ!
Ta vội ngó vào bài ; ngu đến mấy cũng thấy dễ hiểu. Công nhận hắn giỏi ghê nha!
Ta bắt đầu nhìn hắn với vẻ mặt cảm kích. Hắn nhìn ta khinh bỉ.
Thế là buổi học ' cứ thế trôi qua, một cách không yên bình.
Ta làm được bài hình, bài đại nhé!
Có khi, ta không đến nỗi dốt quá!
Thật là đáng để cao hứng a!
Thật là tốt khi ta tự làm được bài a!
Lời của Minh
- Tao biết mày thông minh, nhưng mày lười với không chịu tập trung. Nhưng tao nghĩ mày sẽ làm được. Cố lên nhóc con!
- Tao biết mày ngắm tao. Thế nào? Tao đẹp trai chứ?
- Tao hơi động tâm với mày rồi đấy, nhóc ạ!