Theo kinh nghiệm đúc kết năm qua của Lan Vy, cô rút ra một bài học:"Sau một giấc ngủ say, là một cái cớ đi học muộn." Quả nhiên, kinh nghiệm năm trời của cô không sai một chút nào. Sau một đêm ngủ đến không biết trời trăng, thành quả là sáng hôm sau, cô thành công được lên phòng kỉ luật một phen, đời còn ai nhọ hơn cô nữa không?
Trong phòng kỉ luật, trên chiếc bàn được kê giữa phòng là một cô gái, mái tóc xoăn nhẹ thả bồng bềnh trên vai, đôi môi đỏ mọng được thoa một lớp son dưỡng trông thật mê người. Đây là đội trưởng phòng kỉ luật- Cố Thảo Mai, học sinh ưu tú của khối , nam sinh theo đuổi dài từ đầu phố đến cuối phố.
Đối lập hoàn toàn với Cố Thảo Mai là cô bé tân sinh lớp ngồi ở phía đối diện, mái tóc ngang lưng túm lên cẩu thả, mắt sưng húp do ngủ nhiều, miệng cười giả lả nhìn nham hiểm không chịu nổi, cái dáng vẻ muốn đánh đòn này, còn ai ngoài Lan Vy đây?
"Chị Thảo Mai, hôm nay sáng sớm chú em bị đột quỵ, em phải đưa ông ấy vào bệnh viện nên mới đi muộn nha"- Lan Vy cười xuề lấy lòng vị đội trưởng cao cao tại thượng kia.
"Chị cũng biết vậy, nhưng nội quy trường không cho phép học sinh đi muộn, nếu vi phạm, sẽ phải quét dọn sân bóng chuyền phía sau trường, chị cũng không giúp được em nha"- Cố Thảo Mai, con gái cưng của chủ tịch Cố, giọng điệu nghe giống như từ trên nhìn xuống mà nói.
"Aizzz... Em cũng là bất đắc dĩ mà, lần đầu phạm lỗi, chị Thảo Mai hãy khoan hồng nha"- Lan Vy vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lần nữa năn nỉ.
"Nhưng...."- Cố Thảo Mai chưa kịp nói hết, cảnh cửa gỗ đột nhiên vang lên tiếng gõ:"cốc cốc"
Cố Thảo Mai chuyển rời sự chú ý từ Lan Vy về phía cánh cửa:"Mời vào"
"Cạch" một tiếng, từ sau cánh cửa gỗ xuất hiện một bóng hình to lớn, một giọng nói trầm ấm vang lên đánh bay cái không khí căng thẳng trong phòng lúc bấy giờ:
"Thảo Mai, anh xuống lấy danh sách học sinh khối năm nay."- Lăng Nhật vừa vào phòng, liền để ý ngay đến bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trong phòng, người kia đang tận lực giảm thiểu sự tồn tại của mình, anh hơi ngạc nhiên, không ngờ lại có thể gặp cô ở đây. Khoé miệng anh khẽ câu lên ý cười.
Về phần Cố Thảo Mai, ai có thể không biết nhưng học sinh khối không ai không biết, vị tiểu thư nhà họ Cố này phải lòng hội trưởng anh tuấn- Lăng Nhật.
Thấy anh cười nhẹ, Thảo Mai ngượng ngùng đỏ mặt: "anh Nhật, anh ngồi đây đợi em một chút" cô nói xong liền đứng dậy, đi đến cái tủ gần đó, lấy ra một tập hồ sơ mỏng.
Lăng Nhật thấy Lan Vy ở đây, phòng kỉ luật trong lòng lại không khỏi buồn cười. Cô gái của anh, lại phạm lỗi gì rồi? Như thế nào vừa vào học được hơn một tuần liền ngồi uống trà trong phòng kỉ luật rồi? Anh thắc mắc hỏi Lan Vy:"Như thế nào vào lớp đã lâu rồi, em còn không lên lớp?"
Không đợi Lan Vy trả lời, Thảo Mai đã ôn nhu đáp lại Lăng Nhật, tập hồ sơ đồng dạng cũng đặt trước mặt anh. Anh hẳn là muốn có không gian riêng với cô nên mới không vui khi có Lan Vy ở đây đi! "À, cũng không có gì to tát, chỉ đi học muộn thôi"
Nói rồi, Thảo Mai lại quay về phía Lan Vy:" Thôi, lần đầu phạm lỗi, ban kỉ luật sẽ tha cho em lần này, em về lớp học đi, nhanh lên không muộn rồi"
Chứng kiến thái độ quay độ của Thảo Mai, Lan Vy không ngừng khóc ròng, mỹ nhân a, khó qua nổi ải anh hùng, cô nài nỉ gẫy lưỡi nửa tiếng đồng hồ, cũng không bằng một câu nói của soái ca trong lòng người ta, đời thực bất công mà.
Nghĩ trong lòng là một chuyện, nhưng ngoài mặt, vẫn tươi vui đáp lại:" Cảm ơn chị, vậy thì em về lớp đây, anh chị cứ bàn bạc đi ạ". Cô ngu gì mà ở lại? Nhỡ người ta đổi ý, lại bắt cô đi dọn vệ sinh thì ăn cám, cô nhìn sân bóng chuyền rồi, dài phải - mét chứ đùa à.
Nói rồi, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cô phi một phát về lớp của mình.
-------------------
Trong lớp là một mảnh tịch mịch vô cùng, cô giáo trên bảng giảng bài đến là hăng say, mà học sinh ở dưới lớp thì.... ừm, nói thế nào nhỉ? Kiểu như là học sinh không làm việc riêng thì cũng nằm bò ra bàn mà ngủ, chả quan tâm gì đến bà cô già đang giảng một màn "mưa xuân" trên kia.
Đầu Lan Vy âm thầm hiện ra mấy đường hắc tuyến, cô như thế nào lại quên giờ là tiết Lịch sử đây? Bà cô này Lan Vy chúa ghét, giảng bài còn hơn cả ru ngủ, cực kì có thành kiến với mấy đứa nghịch như cô, đã thế lại còn mê trai, ba mấy tuổi đầu rồi, nhìn mấy anh đẹp trai lớp trên cười với bả một cái là ôi thôi, mặt đỏ như máu, không khác gì gái .
Nếu cô nhớ được tiết này là Lịch sử, cô thà ở lại phòng kỉ luật thêm chục phút nữa nha, cô ăn ở cũng rất 'tốt' mà.
Sau lần này, cô sẽ xem xét lại thái độ ăn ở của mình. Ông trời phụ lòng cô, đang định lẻn lên sân thượng trốn nốt tiết này, một thanh âm khàn khàn từ trong lớp phát ra: "Ơ kìa, bạn học Lan Vy, mau vào lớp đi, đi học muộn hả? Mau vào đi, cô sẽ không mắng đâu."
Khốn kiếp! Cô trừng mắt liếc ánh mắt ai oán nhìn về phía Duy Vũ đang ngồi, chung bàn với nhau hơn một tuần, không ít thì nhiều cậu ta cũng phải biết cô ghét nhất học sử, giờ thì hay rồi, câu nói của cậu ta thành công khiến vị giáo viên "nhiệt huyết" kia chú ý đến cô.
Bà ta không hài lòng trừng mắt nhìn về phía cô. Trừng gì mà trừng, chưa thấy gái xinh đi học muộn bao giờ sao? Cô nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại khép nép cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí kêu nhỏ: "Dạ thưa cô, cho em vào lớp học ạ"
Bả nhìn cô chằm chằm, cất cái giọng chua hơn cả dấm thiu với cô. Cô nghe giọng bà ta mà đổ mồ hôi lạnh, sống lưng run rẩy, gớm, chua quá: "Hừ, lại là chị hả? Chị mau vào đây cho tôi"
Cô ầm thầm mang đời tổ tông nhà Duy Vũ ra mà chửi rủa, con hàng này, không được cô chửi thì ăn không ngon ngủ không yên đâu mà.
Cô nhẹ nhàng đi đến cạnh bà cô dạy sử, lòng lại nhớ đến thầy Trung dậy toán, thầy ơi, học sinh cưng của thầy bị bà cô này bắt nạt này, thầy tốt với em nhất mà.
Cô chưa đi đến nơi, giọng bà cô già đã lanh lảnh kêu lên liên hồi, đại khái cái gì mà vô phép tắc, vô kỉ luật, không biết tôn ti lễ giáo,.. Đầu cô ong ong lên, sao bà ta moi đâu ra lắm từ ngữ hoa mĩ thế, sao không chuyển sang dạy Văn luôn đi?
Cuối cùng, sau khi bị hành hạ về cả thể xác và tinh thần hơn nửa tiếng, bà cô kia mới chịu tha cho cô dưới sự góp mặt của tiếng trống ra chơi.
Vừa về đến chỗ, cô liền tặng cho Duy Vũ một cái liếc cháy mặt, tên này, đáng đánh đòn mà. Nhưng, Duy Vũ vẫn thuỷ chung úp mặt xuống bàn, chẳng nói một câu.
Cái Lâm Phương le ta le te chạy đến chỗ cô mà liến thoắng:" ui, mày tội nghiệp thật đấy, khi không đứng hơn nửa tiếng, đau chân không? Mà này nhá, bà cô ấy ý à, chỉ được cái mắng học sinh là giỏi thôi, chứ cái bản mặt của bả ấy à, đến giờ vẫn ế là phải,... bla... bla..."
Đang nghe Lâm Phương buôn, tự dưng cô nghe loáng thoáng ngoài cửa lớp vang lên mấy tiếng thốt lên nho nhỏ, dần dà, lại càng lớn dần, loáng thoáng nghe được từ "Lăng Nhật".
Chắc Duy Vũ bị tỉnh ngủ, từ từ ngóc đầu dậy, nhìn về phía cửa lớp, Lâm Phương đang buôn hăng say thế mà cũng dừng lại, vội vàng chạy ra cửa, vừ nhảy chân sáo vừa hét:" a.. a.. Vy ơi, tao đi gặp Nhật ca ca của tao đây, gặp mày sau".
Mặt Lan Vy đen lại, con bạn này, thấy trai một phát là quên luôn đứa bạn là cô đây.
Đang ngây ngốc ngồi trong xó lớp, tự dưng một bạn nữ xinh gái từ đâu nhảy ra giữa cửa lớp cô, kéo theo một lũ fan nữ, bao gồm con bạn thân cô, miệng không ngừng la lớn:" Lan Vy đâu, ai gọi Lan Vy? Mau ra Lăng Nhật ca ca tìm đây" rồi, cậu ta lại quay lại đằng sau:" Nhật ca, nếu không tìm được người, anh có thể đi uống cà phê với em không?"
Lan Vy thoáng sửng sốt, tìm cô làm cái gì? Cô còn muốn sống an bình đây.