Nhìn một màn trước cửa, Duy Vũ rất không vui nhíu chặt hàng lông mày. Cô từ bao giờ mà đã nổi tiếng như thế? Lại quay sang Lan Vy đang ngây ngốc đần mặt ra bên cạnh, tâm cậu khẽ buông lỏng một chút, xem ra là cô cũng không thích đi.
Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định đứng dậy, đi ra phía cửa lớp. Nguyên một đám con gái đang hò hét trước sự thu hút "ấm áp" từ Lăng Nhật, liền im re trước sự có mặt của "tảng băng" Duy Vũ.
Lát sau, một người thốt lên khiến tiếng thét ra như vỡ oà.
"A! Là Duy Vũ nha..."
"Đẹp trai quá, nam thần của tao!"
Duy Vũ bước từng bước ra cửa lớp, sau liền lạnh lùng hô: "Xin lỗi, mọi người có thể ra chỗ khác nói chuyện được không? Tôi đang ngủ, cảm ơn." - Chưa kịp để ai tiêu hoá hết câu vừa rồi, cậu liền quay trở lại bàn học, nhìn Lan Vy một cái rồi ngồi xuống, ngủ tiếp.
Khi Duy Vũ vừa ngồi xuống, một giọng nam ấm áp rất có lực vang lên khiến mọi người quay trở lại vấn đề Lăng Nhật xuống khối mười này.
"À, Lan Vy, em ra đây anh gặp chút nhé."
"Em?" - Lan Vy ngây người tự chỉ vào mình như chứng thực lại lời nói của Lăng Nhật.
Lăng Nhật phì cười, cô có cần đáng yêu thế không?
"Ừ, là em đấy, ra đây anh có chút chuyện cần nói." - Lăng Nhật trìu mến nhìn Lan Vy, đáy mắt toát lên một sự hoài niệm không tả nổi.
Lan Vy nuốt nước bọt "Ực" một tiếng, ái ngại nhìn một đám con gái đang quăng cho cô ánh mắt hình viên đạn, tóc gáy không nhịn được dựng đứng. Cô còn chưa muốn chết sớm.
Lăng Nhật nhìn thấy sự chần chừ trong mắt Lan Vy, liền quay qua một bạn nữ bên cạnh mà nhỏ giọng:
"À, em có thể bảo các bạn về lớp hộ anh được không? Sắp thi giữa kì rồi, các em nên về lớp ôn bài."
Bạn nữ kia nghe vậy, nghĩ Lăng Nhật tin tưởng, giao phó cho mình công việc, liền mặc kệ cái gai trong mắt - Lan Vy mà giải tán gần hai chục đứa con gái đang đứng ở cửa lớp A.
Lan Vy trong lòng đổ mồ hôi lạnh, câu lạc bộ fan cuồng Lăng Nhật có khác, chất lượng thật kinh người.
Đang mải mê cảm thán trong lòng, Lan Vy lại một lần nữa nghe thấy giọng Lăng Nhật:
"Lan Vy, giờ em đi theo anh nhé."
Lan Vy thuộc chủ nghĩa ngốc không tả nổi, tuy ngốc, mà tính tình chỉ khiến người khác muốn hành hung.
"Dạ, em ra liền." - Ngơ ngơ ngác ngác như con nai tơ, chạy theo Lăng Nhật, Lan Vy đâu biết khi cô vừa ra khỏi lớp, ai đó ngồi cùng bàn mình ngóc đầu dậy, chằm chằm nhìn vào bóng lưng nhỏ nhắn kia.
"Hội trưởng, anh muốn bảo gì em ạ?" - Lan Vy đứng đúng chuẩn hình tượng nữ sinh ngoan hiền nhỏ nhẹ nói mà đâu biết trong lòng Lăng Nhật đang cười đến mất hết hình tượng. Anh quen cô từ khi cô mới tám tuổi, còn không rõ tính cô sao?
"Em gọi anh là anh Nhật là được rồi, không cần khách sáo."
"Á, dạ, anh Nhật có gì muốn nói ạ?" - Lan Vy ngượng nghịu sửa lại cách xưng hô, cười nhẹ.
"Thực ra... cũng không có gì to tát, chủ nhật tuần này em có rảnh không? Thực ta cuối tuần này anh muốn ra thư viện trường ôn để tuần sau thi mà rủ không có ai đi."
Lan Vy ngốc nghếch tin lời Lăng Nhật, nghĩ bụng cô dù sao cũng học kém, à không, chỉ là không được giỏi thôi, ôn thi cùng hội trưởng, cô đảm báo được điểm cao mà xem.
"Em rảnh, em cũng đang định rủ Lâm Phương đi mà cuối tuần này nó có việc."
Lăng Nhật cười không khép được miệng lại:
"Được rồi, hẹn em h ở trường nhé."
Lan Vy có lẽ đã quên mất, Lăng Nhật có độ sốt sắng như thế nào với nữ sinh trong trường, anh mở miệng mời, ai lại không đi? Chỉ sợ anh không cần mời, người ta đã đến hẹn anh rồi.
"Tùng... Tùng... Tùng..." - tiếng trống trường cất lên vang rội, học sinh các lớp ùa ra cổng trường.
Lan Vy nặng nề vác cái cặp lết xuống cầu thang, lòng thầm rủa mười tám đời nhà ai đã xây lên cái trường này, lại xây tận ba tầng cao kinh khủng khiếp, đã thế lớp cô lại ở tận tầng ba, học đã đủ khiến cô rã rời rồi, lại thêm màn đi cầu thang này, chắc cô chết sớm.
Uể oải vác cái cặp lê từng bước chân nặng trịch, Lan Vy ngửa mặt lên trời thầm ước: "Ông trời, mau cho một vị soái ca xuống giúp con đi..."
Đang khóc thầm trong bụng, tự dưng vai cô nhẹ tênh, có cảm giác như cái gì đó bị người khác cầm mất. Lẽ nào ông trời thương cô? Lời ước của cô thành hiện thực?
Lan Vy mừng mừng quay lại phía sau xem thần thánh cử vị soái ca nào đến giúp cô xách cặp, nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt người kia, mặt cô bỗng méo xệch, sao cậu ta lại ở đây?
"Trả cặp đây." - Lan Vy khinh khỉnh chìa tay về phía Duy Vũ, đòi lại cái cặp đang an vị trên tay cậu.
Duy Vũ nhếch miệng cười, tiếp tục đi về phía trước, bỏ mặc con nhóc đang phẫn nộ đuổi ở đằng sau.
"Này, tên kia, đứng lại, trả cặp đây!"
"..."
"Mau đứng lại, tưởng chân dài là giỏi sao? Trả bổn cô nương đây cặp."
"..."
"Hừ, hỗn đản, đồ lưu manh này, trả lại..."
"Bụp" một tiếng, cái miệng đang tru tréo của Lan Vy thành công giữ yên lặng. Duy Vũ đột ngột dừng lại, làm Lan Vy đâm sầm vào lưng cậu.
Lan Vy thoáng chút sững sờ, người này, có cần vô sỉ thế không? Xoa xoa cái mũi đã hồng hồng, Lan Vy trừng mắt:
"Mau trả cặp."
"Không phải nặng sao? Tôi là đang giúp cậu xách hộ." - Duy Vũ quay đầu lại, khoé miệng câu lên, nhìn Lan Vy đầu đã sớm đầy khói.
"Ai cần?" - Lan Vy lập tức phản bác, nhưng rất nhanh, liền im lặng.
"Bác gái nói hôm nay có việc, bảo tôi đưa cậu về, còn nói nữa, tôi cho cậu đi bộ."
Sau câu nói rất có trọng lượng có Duy Vũ, Lan Vy đáng thương hề hề, ngoan ngoãn đi theo sau Duy Vũ như con cún nhỏ.
Đùa, nhà cô tuy cũng được tính là gần trường nhưng đi bộ cũng phải mất phút đây, với cái tâm trạng lết cầu thang không nổi này của cô, còn muốn đi bộ phút?
Đến nhà xe, Duy Vũ lạnh lùng đáp cho cô hai cái cặp rõ to, mặt cô tưởng như bị che khuất luôn. Nhịn! Cô không muốn đi bộ về.
Dắt cái xe đạp Nhật ra, Duy Vũ đi ra cổng trường, Lan Vy lạch bạch chạy theo. Duy Vũ chống xe đợi cô. Khi Lan Vy vừa đến nơi cậu liền chìa tay ra, lấy hai cái cặp.
Lan Vy mừng rỡ trao cặp cho cậu, ít ra tên này còn có lương tâm. Duy Vũ nhận hai cái cặp xong, lẳng lặng ngồi yên sau. Mặt Lan Vy tối sầm, đừng bảo là...
"Mau lên kèm, chả lẽ bắt tôi phải đèo con lợn như cậu đi sao?"
Khốn kiếp, Lan Vy nuốt khổ, nặng nề ngồi trước. Nhịn, cô là đang kèm theo một con heo mập, cô không muốn đi bộ về. Lan Vy nếu lúc này nhìn thấy nụ cười chói loà của Duy Vũ, đảm bảo không nhịn được mà xông đến đập cho cậu một trận tan xác.
_________________
"Này này, cậu có biết đi xe đạp không thế? Cẩn thận ngã bây giờ." - Duy Vũ ngồi sau tay lái của Lan Vy, âm thầm đổ mổ hôi lạnh, tay siết chặt vào yên xe.
Lan Vy nặng nề ngồi trên xe cật lực mà đạp, hừ, cô đang rất mệt, hỏi cái gì?
"Này này... Xe kìa tránh mau." - Duy Vũ lay lay Lan Vy, vội vã.
Liệng một cái, chiếc xe đạp màu bạc đã tránh khỏi đầu xe máy, không khỏi kèm theo mấy tiếng chửi của ngươi lái xe máy: "Muốn chết hả? Đi đứng như thế à?"
Duy Vũ toát mồ hôi, nhìn bóng lưng nhỏ bé ra sức đạp xe kia, lòng muốn phát hoả.
"Dừng xe."
"..."
"Mau dừng xe lại!"
"..." Chiếc xe vẫn không nể tình mà lao vun vút về phía trước, hậu quả thì...
"Rầm" một tiếng, cái xe đạp nằm chổng chơ trên mặt đường, Duy Vũ nhanh chân lẹ mắt, nhảy xuống, thương tích cũng không nặng lắm, chỉ xước xát một chút, chả bù cho ai kia, người hoàn toàn dán xuống đất.
Duy Vũ cẩn thận đỡ Lan Vy dậy, miệng không khổi cảm thán: "Phóng cho lắm vào, giờ sướng chưa?"
"Ai ui..." - Lan Vy nhăn nhó, ôm cái chân đã "hi sinh anh dũng của mình, kêu ca.
Duy Vũ tháo giày của cô ra, chậm rãi nâng chân cô lên xem xét.
"Này..." - Lan Vy xấu hổ định rụt chân lại liền bị Duy Vũ trừng mắt:
"Muốn què luôn thì cứ rụt chân về."
Lan Vy nuốt nước bọt, này này, sẽ không nghiêm trọng thế chứ?
"Được rồi, chỉ là bị bong gân thôi, về trườm đá là khỏi."
Hôm ấy, có một thằng con trai, kèm theo một con 'què' lóc cóc về nhà.