Qua ba ngày, Lâm Húc cũng chưa gặp lại Hạ Trạch.
Sau đó vài ngày, cậu cũng không đi thư viện, không có cách nào khác, bản thân cậu cũng không phải người yêu thích học tập cho lắm!!
Ngày tháng , anh em trong lớp đều bị thầy dạy anh ngữ thúc giục viết bài văn cảm tưởng, cậu không thể làm khác hơn là đến thư viện mượn sách. Lâm Húc nhàn rỗi tẻ nhạt một mình vào phòng tìm kiếm.
Lên tầng ba thẳng hướng phòng tài liệu đi đến, hết thảy tập san đều bị một bọc giấy màu vàng quấn lấy, được phân loại rõ ràng ở giá trên: tiếng anh, bóng rổ, bơi, loại nhẹ súng ống……..
Cậu bất tri bất giác mà cầm lấy quyển sách súng ống dày cộm lên xem, a.., đúng rồi, sách này không phải là Hạ Trạch vốn mượn sao!! lúc trước cậu xem chính là sách này ( lịch sử súng ống)… ha ha, cậu ta thích chính là loại này… nguyên lai cậu ta luôn mượn sách ở đây, không trách được trên tầng năm không thể tìm thấy. Lâm Húc nhịn không được khóe miệng cong cong.
Sau đó, cậu dựa vào kệ sách, tỉ mỉ lật vài tờ, nhìn đến mấy câu được chú ý bởi bút chì màu mà thấy buồn cười, thì ra cậu ta thích loại súng ống cổ điển này sao.
Ngón tay Lâm Húc chậm rãi lướt qua những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trong sách, trong đầu hiện ra vẻ mặt của Hạ Trạch khi xem quyển sách này – đặc biệt chăm chú. Trước tiên cậu sẽ xem trước mười mấy trang, sẽ gạch gạch những chỗ cậu thấy thú vị, sau đó gấp gấp trang giấy, lấy ra vở ghi chép, ghi lại những chỗ gạch chân lúc nãy… những chỗ cậu đặc biệt hứng thú, con mắt của cậu tựa hồ phát ra tia sáng, nếu xem không hiểu, lông mày của cậu sẽ thoáng nhíu lại một cái, ngay sau đó sẽ nhanh giãn ra, cậu sẽ lật lại mấy trang sách, âm thanh rất nhẹ, phi thường mềm mại, quả thực giống như vuốt ve tình nhân vậy…..
Lâm Húc đột nhiên đóng lại sách, lại có chút buồn cười thở dài một hơi: đệt, người kia biến mất tăm rồi mày TM còn đang tương tư mấy chuyện này làm quái gì!!
Cậu đem hai tay bỏ vào túi quần rồi đi ra khỏi phòng tài liệu. Nhưng ngay lúc cậu đi qua phòng tự học, cũng chỉ hững hờ liếc mắt một cái, lại thấy được bóng lưng của người nào đó ở bên trong. Thị lực cùng khả năng phân biệt của cậu có thể so sánh cùng với sói, vì thế cậu chắc chắn đó là Hạ Trạch. Cậu đẩy cửa ra vào bước nhanh về phía đó, không chút do dự đứng đối diện với Hạ Trạch. Hạ Trạch đeo tai nghe, chăm chú nhìn sách nên không phát hiện ra, nữ sinh đối diện với Lâm Húc lập tức nói: “nè, bạn học này…. bên này có..”
“có người” hai chữ còn chưa phun ra đã bị ánh mắt hung ác của Lâm Húc nhìn đến lập tức nuốt vào trong bụng…
Hạ Trạch lúc này mới phát hiện trước mắt có một bóng người cao to. Cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với gương mặt tuấn tú không có cảm xúc của Lâm Húc. Trong tai đang vang lên tiếng nhạc rock and roll, nhưng ngón tay lập tức buông ra, từng trang sách như thác nước ào ào đổ xuống tản ra hương vị thơm mát cho đến khi chúng đóng lại với nhau.
Lâm Húc hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt mọi người xung quanh đang kinh ngạc, cũng không biết chính mình đột kích đột ngột như thế khó hiểu ra sao, cậu chỉ biết [cảm giác không được chú ý tới] làm cậu rất khó chịu, cậu muốn được đáp lại, cậu muốn có một đáp án. Cậu đưa tay, không chần chừ kéo tai nghe bên phải của Hạ Trạch xuống. Ngữ khí nhàn nhạt hỏi: “không thích ở tầng năm”
“A?” Hạ Trạch hoàn toàn không biết đối phương đang nói chuyện gì.
Lâm Húc kiên nhẫn lặp lại: “tớ là nói, cậu không thích tới tầng năm mới đến tầng ba tự học?”
Hạ Trạch lúc này mới phản ứng lại, cậu nhếch lên khóe miệng: “Không phải chán ghét, chỗ ngồi của tớ không phải là bị chiếm sao… Hơn nữa, tớ ở bên kia rất ầm ĩ, sẽ ảnh hưởng đến cậu.”
Cậu không nói cho Lâm Húc kỳ thực cậu đến lầu ba là bởi vì có cái em gái yêu mến Lâm Húc đã lâu… Vẫn gửi tin nói muốn ngồi vị trí của cậu, cậu bị bức ép nên bất đắc dĩ mới xuống tầng ba.
Lâm Húc cau mày: “Không ầm ĩ.”
Hạ Trạch: “?”
Lâm Húc: “Lần sau đi tầng năm tự học.”
Hạ Trạch lại càng không rõ ràng, cậu cười đến bất đắc dĩ: “… Kỳ thực tầng ba vậy…”
Cậu còn chưa nói hết, đã bị Lâm Húc đánh gãy: “Đến tầng năm.”
Lâm Húc yên tĩnh theo dõi cậu, cặp mắt kia nồng đặc như đêm đen:
“Sau đó, tớ giúp cậu chiếm chỗ ngồi.”